Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.com
---
Kỷ Tu Nhiễm: “Nói cái gì?”
“Nhiếp Vô Ưu” lập tức nhìn có chút hả hê, mở miệng nói tiếp, “Con ả Bạch Phong này lại còn nói hôm nay là theo Tu Nhiễm ca ca, còn có Thẩm thiếu gia, và... Tu La Chủ cùng nhau đồng hành đấy! Anh nói xem có mắc cười hay không?”
Kỷ Tu Nhiễm nghe vậy, nhìn về phía Diệp Oản Oản, nhếch miệng cười khẽ.
Một lát sau, Kỷ Tu Nhiễm mở miệng nói: “Hôm nay Bạch Minh chủ đúng là cùng mấy người chúng tôi đồng hành.”
“Nhiếp Vô Ưu” nhất thời mặt đầy ngơ ngác, không cách nào tin tưởng, “Chuyện này... Chuyện này làm sao có thể?”
Thẩm Thiên Trần xì một tiếng, từ phía sau xông tới, “Làm sao lại không thể? Bạch Minh chủ mang theo đứa bé, vẫn luôn ở chung một chỗ với chúng ta. Chúng ta chơi rất khoái trá! Làm sao một cái chớp mắt, chúng ta liền biến thành tội phạm bắt cóc trẻ em rồi hả?
Bắt cóc? Thôi lạy! Đứa bé ở cùng một chỗ với chúng ta làm sao có thể gặp loại chuyện như vậy được! Ai dám làm, bổn thiếu gia ta dùng vàng thỏi đập chết hắn!”
Cuối cùng... Chỉ còn lại Tu La Chủ mà thôi!
Kỷ Tu Nhiễm và Thẩm Thiên Trần sẽ phối hợp, Diệp Oản Oản có chút nắm chắc, nhưng, nhưng... Tu La Chủ...
Diệp Oản Oản vội vàng đầy ám muội mà cười lấy lòng với nam nhân này một tiếng.
Nhờ cậy đại lão phối hợp một chút nha!
Thấy được nụ cười của cô gái, ánh mắt của chàng trai dường như lấp lóa, nhưng lập tức tránh khỏi tầm mắt của nàng.
Ánh mắt của Diệp Oản Oản đảo tới, chỉ thấy nam nhân nghiêng đầu qua, mặt không thay đổi mà trầm mặc, không hề vạch trần nàng, nhưng cũng không hề nói chuyện, coi như là ngầm chấp nhận màn chém gió như thần vừa rồi của Kỷ Tu Nhiễm cùng Thẩm Thiên Trần.
Dĩ nhiên, cũng có thể là vì không muốn nhúng tay vào chuyện này, chẳng thèm cùng bọn họ nói chuyện...
Đám người Nhiếp gia hoàn toàn không nghĩ tới Kỷ Tu Nhiễm, Thẩm Thiên Trần, và Tu La Chủ ba người lại sẽ đồng thời xuất hiện như vậy. Sắc mặt tất cả đều bối rối, hoàn toàn không phản ứng kịp.
Nhiếp Linh Lung nhíu chặt chân mày.
“Nhiếp Vô Ưu” mặt đầy vẻ không cách nào tin tưởng, “Chuyện này làm sao có thể, rõ ràng là cô ta muốn bắt cóc Đường Đường...”
“Chuyện này...” Nhiếp gia chủ và Nhiếp phu nhân dường như cũng hoàn toàn không ngờ tới sẽ là tình huống như thế, trong lúc nhất thời cũng không phán đoán chuẩn được.
Nhiếp Vô Danh nhất thời la hét toáng lên, “Nói đi! Tiếp tục nói đi! Nói em gái ta bắt cóc Đường Đường! Đúng rồi đấy, em gái ta và Kỷ Hoàng của Độc Lập Châu, người thừa kế một trong tứ đại gia tộc Thẩm Thiên Trần, và Tu La Chủ của A Tu La cùng nhau bắt cóc Đường Đường đấy! Trời má, quả thực là chuyện cười lớn! Ngươi con mịa nó là muốn chọc ta cười chết để kế thừa tài sản của ta sao?”
Nghe được lời của Nhiếp Vô Danh, mặt “Nhiếp Vô Ưu” và quản gia toàn bộ đều trắng bệt.
Kỷ Tu Nhiễm và Thẩm Thiên Trần có thân phận như vậy cũng không nói rồi, Tu La Chủ mặc dù không tính là chính quy, không được Võ Đạo Liên Minh tiếp nhận, nhưng người ta dù sao cũng không có khả năng sẽ làm ra loại chuyện bắt cóc trẻ con này.
Lời này của mình nói ra, không phải là công khai muốn làm nhục A Tu La sao?
Trong con ngươi của “Nhiếp Vô Ưu” tràn đầy hoài nghi, “Nhưng Tu Nhiễm ca ca, Kỷ thiếu gia, và cả Tu La Chủ nữa… Mấy người các người, vì sao lại ở cùng nhau?”
Lúc này, Tu La Chủ nãy giờ vẫn ở một bên mặt lạnh từ đầu đến cuối không hề nói chuyện, bỗng lên tiếng: “Ta cùng với ai ở chung một chỗ, còn phải đi giải thích với ngươi?”
“A...” “Nhiếp Vô Ưu” nhất thời bị chặn đến á khẩu không trả lời được. Cùng lúc đó, ánh mắt lạnh lẽo dọa người nhìn chúng sinh bằng nửa con mắt của chàng trai, khiến cho nàng cảm giác mình nhỏ bé giống như một con kiến hôi vậy, sống lưng phát run một trận.
Không hổ là Tu La Chủ trong truyền thuyết...
Người đàn ông này, chỉ cần mở miệng thôi, cũng đã đủ đáng sợ.
Thẩm Thiên Trần cảm thấy Tu La Chủ nói như vậy thật là đẹp trai, vì vậy gật đầu liên tục: “Đúng đúng đúng, Tu La Chủ nói không sai!”
Kỷ Tu Nhiễm bỗng thổi một luồng phong ba vào biển lặng: “Là Bạch Minh chủ mang Đường Đường tới gặp ta, nửa đường gặp phải Thẩm công tử và Tu La Chủ, vì vậy cùng nhau đồng hành.”
Thẩm Thiên Trần lại hướng về Kỷ Tu Nhiễm nhìn lại, cảm thấy Kỷ Hoàng nói rất có đạo lý, “Đúng đúng đúng, Kỷ Hoàng nói không sai!”
Diệp Oản Oản không nói gì, chỉ lườm Thẩm Thiên Trần một cái: “...”
Không học thức, thật là đáng sợ!!
Cũng còn may có hai vị thần trợ công khác ra sức…