Ân Hành nói đầy dữ tợn, A Trung nghe mà run sợ trong lòng, vội mở miệng nói, “Đem đồ vật thả vào thư phòng phu nhân, chỉ riêng chuyện này đã là bất khả thi! Cậu cũng biết thư phòng của phu nhân không cho bất kỳ ai tiến vào!”
Ân Hành thản nhiên nhìn hắn một cái, “Cậu quên tên tiểu tạp chủng kia rồi sao?”
“Đứa bé kia...” A Trung không hiểu.
“Nếu đứa bé kia có thể tự do ra vào thư phòng, vậy thì cậu có thể lừa nó mang thứ đồ kia vào trong đó, một hòn đá hạ hai con chim.” Ân Hành nói.
“Lừa gạt thằng nhãi kia! Chuyện này... chuyện này sợ là có chút khó...” A Trung ngập ngừng nói.
“Bất quá chỉ là một thằng nhóc con vài tuổi đầu mà còn không giải quyết được, tôi cần cậu làm gì? Dù có là phế vật cũng không phế đến thế!” Ân Hành thấp giọng chửi, sau đó âm thanh hòa hoãn lại, dụ dỗ, “A Trung, mấy năm nay tôi đối xử với cậu như thế nào, hẳn là cậu cũng rất rõ ràng! Tất cả mọi người đều biết cậu là người của tôi! Chỉ khi tôi là gia chủ Ân gia, mới có thể giúp cậu có một miếng cơm ăn. Nếu không, nếu để cho cái tên Tư Dạ Hàn kia làm gia chủ, cậu cho rằng là sau này cậu còn có thể có cuộc sống tốt sao?”
Lời nói của Ân Hành tràn đầy cám dỗ. Trong lòng A Trung hiểu rất rõ, Ân Hành nói không sai. Nếu như gia chủ đổi người, kết quả của hắn tất nhiên sẽ thê thảm. Nếu như chuyện này thành công, hắn sẽ nước lên thuyền lên, dưới một người trên vạn người!
Cuối cùng, A Trung cũng đồng ý, “Ân Hành thiếu gia, cậu cứ giao chuyện này cho tôi, tôi nhất định không phụ kỳ vọng!”
Ân Hành: “Rất tốt!”
VDO.AI
...
Bóng đêm thâm trầm, A Trung nhanh chóng rời khỏi, đến chỗ gọi là Thanh Ngọc Minh như Ân Hành dặn dò.
Quan hệ giữa Vương Hổ và Ân Hành từ trước đến giờ vẫn rất tốt, cho nên Ân Hành mới để cho Vương Hổ thay mặt bảo quản một số đồ trọng yếu.
Sau khi đến nơi, A Trung báo tên của mình, lập tức có thủ hạ dẫn hắn tới một hộp đêm nọ.
Bên trong phòng VIP riêng tư nào đó.
Vương Hổ đem một cái túi da trâu ném cho A Trung, “Đây, thứ ngươi muốn!”
A Trung vội vàng nhận lấy.
Mới vừa rồi lúc ở hầm giam, hắn nghĩ mãi vẫn không ra, vật mà Ân Hành thiếu gia nói có thể khiến cho Ân Duyệt Dung sụp đổ, còn có thể khiến cho Trọng Tài Hội tự mình động thủ, rốt cuộc là cái gì?
A Trung vừa nghĩ vừa cẩn thận mở chiếc túi da trâu đó ra. Kết quả, mới vừa nhìn một cái, biến sắc.
Bên trong túi hồ sơ này lại là một chút sổ sách bí mật, toàn bộ bên trong đều là ghi chép lại chi tiết các tài khoản và chứng cứ phạm tội của Tần Tung, những thứ vốn không nên được đưa ra ánh sáng.
timviec taitro
Thật không ngờ Ân Hành thiếu gia lại có thể nắm giữ được một thứ quan trọng đến như vậy.
Sau khi Tần Tung ngã ngựa, không ít cao tầng Trọng Tài Hội đã bị liên đới theo. Nhưng Ân Duyệt Dung vốn là người cực kỳ cẩn thận, cũng không bao giờ làm chuyện gì xúc phạm tới quy củ của Trọng Tài Hội. Cho nên mặc dù có quan hệ không tệ với Tần Tung, nhưng sau khi hắn ta xảy ra chuyện cũng không hề bị ảnh hưởng chút nào.
Nếu như những tài liệu này xuất hiện ở trong thư phòng của Ân Duyệt Dung, thì bà ta có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Đến lúc đó nhất định Trọng Tài Hội sẽ trực tiếp ra tay. Đến lúc đó sợ là bà sẽ phải sống tiếp quãng đời còn lại ở trong tù.
“Nhìn đủ chưa? Nhìn đủ rồi thì cút ngay đi!” Vương Hổ không nhịn được đuổi khách, cũng hoàn toàn không hỏi A Trung muốn thứ kia để làm cái gì. Vật này đặt ở chỗ này của hắn quả thực là củ khoai lang bỏng tay. A Trung muốn lấy đi, hắn cầu mà không được.
“Vâng... vâng...” A Trung gật đầu liên tục.
...
Sau khi lấy được đồ, A Trung lập tức trở về Vạn Mai sơn trang.
Sắc trời còn chưa sáng, A Trung đầu tiên liền thận trọng luẩn quẩn ở khu vực gần thư phòng, muốn tìm cơ hội để lẻn vào bên trong.
Nhưng mà, A Trung làm việc tại Ân gia lâu như vậy rồi, cũng hiểu rõ Vạn Mai sơn trang như lòng bàn tay. Hắn rất rõ ràng, lẻn vào thư phòng là chuyện bất khả thi.
Cho nên, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn chỉ có thể dùng phương pháp của Ân Hành thiếu gia, đi tìm thằng nhãi con kia để đặt vật này vào, thần không biết quỷ không hay. Ân Duyệt Dung sẽ tuyệt đối không phát hiện.