Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.com
---
Diệp Oản Oản lườm Nhiếp Vô Danh một cái. Biết ngay mà, trong mõm chó không mọc ra được ngà voi.
“Thế nào, Hữu Danh muội muội, tin tức này, đã đủ bùng nổ chứ? Hẳn là đáng từng đồng xu cắc bạc!” Nhiếp Vô Danh nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, luôn mồm luôn miệng.
“Tốt rồi, tốt rồi, tôi biết rồi.”
Diệp Oản Oản khẽ than thở một tiếng, chợt vòng qua Nhiếp Vô Danh, nhanh chân đi vào bên trong Nhiếp gia.
Hôm nay, Nhiếp phu nhân và Nhiếp Linh Lung, “Nhiếp Vô Ưu” ba người, cũng không có mặt ở Nhiếp phủ.
Diệp Oản Oản xe chạy quen đường, đi tới phòng ngủ của Đường Đường.
“Mẹ...” Nhìn thấy Diệp Oản Oản xuất hiện, Đường Đường ánh mắt sáng lên.
Tối hôm qua, Diệp Oản Oản bởi vì đã hẹn gặp Tu La Chủ, cho nên cũng không quay trở lại Nhiếp gia.
“Đường Đường, mẹ mang cho con điểm tâm sáng.” Diệp Oản Oản mở hộp đồ ăn ra, chuyển tới bên cạnh Đường Đường.
“Cảm ơn mẹ...” Đường Đường nhận lấy hộp đồ ăn, nhìn về phía Diệp Oản Oản nói.
Còn không đợi Diệp Oản Oản mở miệng, Đường Đường liền nói: “Mẹ, chuyện mẹ bảo con làm, con đã làm xong xuôi.”
Đường Đường nói xong, lấy ra một chiếc hộp nhỏ từ một bên, đặt ở cạnh Diệp Oản Oản.
Diệp Oản Oản thận trọng mở hộp ra, là mấy sợi tóc màu đen.
“Đường Đường làm rất tốt, mẹ con có phát hiện không?” Diệp Oản Oản thấp giọng mở miệng.
“Không có.” Đường Đường lắc đầu một cái, lại nói: “Mẹ... Mẹ muốn tóc của “người mẹ” kia, rốt cuộc là để làm cái gì?”
Nghe Đường Đường hỏi vậy, chân mày Diệp Oản Oản hơi hơi nhíu lại. Về phần tại sao, nàng tự nhiên không thể nói rõ cho Đường Đường biết được.
Nếu như, cái thân phận của cô nàng “Nhiếp Vô Ưu” đó, đích xác là giả cũng còn đỡ, nhưng nếu như lỡ đâu là thật, mình bảo Đường Đường làm như vậy, không phải là làm bậy sao?
“Đường Đường, mẹ tuyệt đối sẽ không làm tổn thương con. Còn có chuyện của Nhiếp gia, con có tin tưởng mẹ không?” Diệp Oản Oản nhìn về phía Đường Đường, nhẹ giọng hỏi.
Lúc này, Đường Đường không chút do dự gật đầu một cái: “Con tin tưởng mẹ.”
...
Sau khi rời khỏi Nhiếp gia, Diệp Oản Oản cầm lấy chiếc hộp có cất giữ mấy sợi tóc của “Nhiếp Vô Ưu”, chuẩn bị đi tìm một cơ quan giám định.
Nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui, lại luôn cảm thấy có chút không thích hợp.
Nhiếp gia là khái niệm gì, chính là một trong tứ đại thế gia của Độc Lập Châu.
Nếu như, “Nhiếp Vô Ưu” thật sự là một kẻ giả mạo, Nhiếp gia không có khả năng không tra ra được...
Hơn nữa, Độc Lập Châu có nhiều cơ quan giám định như vậy, Nhiếp gia sau khi tìm ra “Nhiếp Vô Ưu”, không có khả năng không đi làm giám định lần nữa. Nếu như là giả, nhất định đã có thể giám định ra. Nhưng nếu như giám định cho ra kết quả là thật, vậy cũng đủ để chứng minh hai vấn đề.
Thứ nhất, Nhiếp Vô Ưu này đích xác là thứ thiệt, không có bất cứ vấn đề gì.
Thứ hai, Nhiếp Vô Ưu là giả mạo, nhưng quyền thế lớn, làm cho người ta hoảng sợ, có thể khiến cho cơ quan giám định của Độc Lập Châu nói dối, từ đó làm giả kết quả, lấy hàng giả để đánh tráo.
Nếu như tự lấy tóc của Đường Đường và “Nhiếp Vô Ưu” đi giám định, vô cùng có khả năng sẽ bứt dây động rừng. Sẽ hoàn toàn phản tác dụng.
Dĩ nhiên, theo Diệp Oản Oản, có lẽ, cái cô nàng Nhiếp Vô Ưu kia là thật, Dịch Thủy Hàn chẳng qua là hơi đa nghi một chút.
Chỉ bất quá, Diệp Oản Oản đã đáp ứng với Dịch Thủy Hàn, nhất định phải làm.
Sau khi trở lại Không Sợ Minh, Diệp Oản Oản gọi Thất Tinh và Bắc Đẩu hai người tới.
Bắc Đẩu thấy Diệp Oản Oản ngồi ở trên ghế, nửa chữ cũng không nói, trong lòng có chút suy nhược, không biết có phải là bởi vì miệng của chính mình đã hơi lớn một chút hay không?
“Phong tỷ... Tối hôm qua...”
Bắc Đẩu nhìn về phía Diệp Oản Oản, mới vừa muốn mở miệng nói gì đó, đã bị Diệp Oản Oản lên tiếng cắt ngang.
“Trong Không Sợ Minh, có ai biết giám định hay không?” Diệp Oản Oản ngẩng đầu lên, nhìn về phía Thất Tinh và Bắc Đẩu.