Không đợi Ân Duyệt Dung lên tiếng nói chuyện, Tư Dạ Hàn trực tiếp ném câu tiếp theo với sắc mặt đầy lạnh giá: “Đừng có để cho tôi một lần nữa thấy được lại có thêm nữ nhân nào xuất hiện trong khoảng cách ba bước từ biệt thự của tôi.”
Ân Duyệt Dung không ngờ rằng mình phí hết tâm tư, con trai lại chẳng phân biệt tốt xấu như vậy: “Con! Tốt! Rất tốt! Con gái của Phó hội trưởng đều coi thường, khẩu khí của con lớn lắm rồi đấy! Mẹ cũng muốn nhìn một chút, con có thể tiếp tục cứng đầu tới khi nào! A Cửu, nhớ kỹ lời ngày hôm nay mẹ nói, một ngày nào đó con sẽ hối hận!”
Ân Duyệt Dung nói xong nâng giày cao gót giẫm mạnh, giận đùng đùng bỏ đi. Bây giờ bà đã hoàn toàn thất vọng đối với đứa con trai này.
Bên kia, bên cạnh Tần Hi Viện có thể nói là đông đảo như sao vây quanh trăng, tất cả mọi người cơ hồ đều đứng vòng chung quanh người cô ta.
Hôm nay, Tần Hi Viện mặc một chiếc váy dạ hội màu xanh đen xếp lớp như vảy cá, cả người sáng lấp lánh, thiết kế tinh xảo giúp tôn lên vóc người mỹ lệ của cô ta. Trong đám người, cô thật sặc sỡ loá mắt, hoàn toàn xứng đáng trở thành tiêu điểm.
Lại cộng thêm bên cạnh người cô là gã Ân Hành đẹp trai anh tuấn, khí chất nho nhã. Tổ hợp trai xinh gái đẹp càng thêm thu hút ánh nhìn của mọi người.
“Tần tiểu thư thật là quá đẹp! Không hổ là đệ nhất mỹ nữ Thiên Thủy thành chúng ta! Tôi thấy toàn bộ Độc Lập 12 Châu cũng không tìm ra được người nào đẹp hơn so với Tần tiểu thư đấy!”
“Đó là đương nhiên! Bàn về xinh đẹp, bàn về tài hoa, bàn về gia thế, ai có thể sánh được với Viện Viện!”
“Thật là quá hâm mộ Ân Hành đi mà!”
Ân Hành đầy thâm tình, chân thành nhìn ngắm Tần Hi Viện ở bên cạnh, ôn nhu nói, “Viện Viện là cô gái đẹp nhất, ưu tú nhất mà tôi đã từng gặp. Có thể có được sự coi trọng của cô ấy, là tôi có phúc ba đời.”
Mấy vị cao tầng túm năm tụm ba, tay cầm ly rượu, đều thổn thức không thôi.
“Thật không nghĩ tới, lại bị cái tên Ân Hành này nhanh chân đến trước! Tối nay Ân Hành có thể nói là được thời đắc ý rồi!”
“Sợ là có người sẽ phải thương tâm rồi đi...”
“Dĩ nhiên, bị em trai nuôi của mình của mình cướp đoạt mất đàn bà, chuyện này đổi lại là ai không khó chịu?”
...
Trong góc, Du Thiệu nhìn về phía của Tần Hi Viện và Ân Hành, ngữ khí ngưng trọng, “Không ngờ rằng Tần tiểu thư lại sẽ cùng Ân Hành tiến tới với nhau... Đã như vậy, chuyện này sợ là có phần khó giải quyết.”
Trong tư tâm, thật ra thì hắn cũng không đồng ý với cách làm của Tư Dạ Hàn. Chẳng qua với tư cách thuộc hạ, hắn không cách nào nói thêm cái gì đối với chuyện này.
Một bên, Lâm Khuyết nghe vậy đầy tức tối lên tiếng, “Cái con ả Tần Hi Viện kia cũng quá mức ảo tưởng rồi đi! Rõ ràng là Cửu ca chúng ta coi thường ả ta, hiện tại lại khiến cho mọi người nghĩ rằng ả ta bỏ rơi Cửu ca! Còn cả cái thằng ranh Ân Hành đó nữa, anh nhìn cái mặt nhọn tiểu nhân đắc chí của thằng đó mà xem!”
“Chuyến thăm Hội trưởng của quản lý mấy ngày trước có thu hoạch gì không?” Du Thiệu hỏi.
Lâm Khuyết lắc đầu, “Tôi cũng không biết được tình hình lúc đó... Chẳng qua là sau khi Cửu ca trở về, thái độ có chút kỳ quái...”
Du Thiệu nhức đầu không thôi, “Lúc đầu tôi cũng đã nói, cô nàng Tần Hi Viện này cũng rất quan trọng...”
Tình hình hiện tại, cực kỳ bất lợi đối với bọn họ.
Trên ban công phòng yến hội.
Hách Liên Giác đang gọi điện thoại cho Diệp Oản Oản, “Con gái ngoan, làm sao con còn chưa tới, sẽ không phải là đổi ý đấy chứ! Đừng trách cha không nhắc nhở con, hôm nay Tần Hi Viện đi cùng với Ân Hành đấy! Đây rõ ràng là muốn “vả mặt” người đàn ông của con ở ngay trước mặt mọi người! Hiện tại con không biết đâu, tất cả mọi người đều đang cười trên nỗi đau của người khác, đợi xem kịch vui...”
Đầu kia điện thoại di động, Diệp Oản Oản khẽ cười một tiếng, “Muốn xem kịch vui còn không đơn giản sao, chờ lát nữa còn có màn kịch càng đẹp mắt hơn.”
Giờ phút này, Medusa đang giúp Diệp Oản Oản chuẩn bị bên trong phòng hóa trang.
Thợ hóa trang, thợ trang điểm cả đám đều nhìn chăm chú cô gái trước mắt, tất cả mọi người đều ngẩn người ra đó.
Diệp Oản Oản nhẹ nhàng vẩy nhẹ làn váy tung bay, khẽ ngẩng cao đầu, “Sư tỷ, như vậy có được không?”