Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương

Chương 648: Chương 648: Cửu gia tức giận




Editor: Hyna Nguyễn

————————————————–

Bộ phim này từ diễn viên đến thành viên chế tạo nòng cốt tất cả đều là người có danh tiếng, được ghi lại vô số, trở thành đại biểu phim thần tượng thanh xuân ở Châu Á, sau đó được trình chiếu thành các phiên bản khác nhau ở các quốc gia trên thế giới.

Nhưng biên kịch sáng tạo ra bộ phim này – Từ Lâm kết cục lại phi thường bi thương.

Hoàn cảnh mà Từ Lâm từng trải qua có chút tương tự Diệp Mộ Phàm, là học trò của kim bài biên kịch Hoàng Thiên – Đàm Chấn Tân.

Nhưng trên thực tế, Đàm Chấn Tân người được gọi là kim bài biên kịch, viết ra được mấy bộ kịch bản phi thường có linh khí tạo được lửa lớn, đều xuất phát từ tay học trò của hắn Từ Lâm.

Trong vòng biên kịch này, lợi dụng danh thầy trò, hoặc là lấy danh nghĩa hướng dẫn để dành lấy danh tiếng từ người biên kịch mới chưa bao giờ được người khác nghe danh không phải số ít.

Sau hai bộ phim nổi tiếng lớn, Từ Lâm đương nhiên không cam lòng cả đời làm người đứng sau mà không ai biết đến, muốn đòi lại quyền lợi của mình, khi đó Đàm Chấn Tân cùng giải trí Hoàng Thiên đã đáp ứng lời yêu cầu đó rồi, nhưng ai biết được bộ thứ ba đó lại không có tên của hắn, mà hắn chỉ được cho có ba chục ngàn đồng tiền bồi thường mà thôi.

Từ Lâm không chịu nổi bị lừa dối như vậy nữa, quyết định tự lập, mang theo kịch bản mới nhất của chính mình chuẩn bị đi tìm công ty khác hợp tác.

Bởi vì Từ Lâm đối với Đàm Chấn Tân – người lão sư quá mức tôn kính cùng tín nhiệm, cho nên trước đó đã từng đem kịch bản mới đưa cho Đàm Chấn Tân xem qua.

Nhưng Từ Lâm hiển nhiên đã đánh giá thấp trình độ vô sỉ của Đàm Chấn Tân cùng Hoàng Thiên.

Đàm Chấn Tân đã sớm đem kịch bản của Từ Lâm thay hình đổi dạng, ghi danh kịch bản, dù Hoàng Thiên đã biết rõ kịch bản là do Từ Lâm sáng tác nhưng dưới tình huống muốn bảo vệ danh tiếng của Đàm Chấn Tân kim bài viết kịch bản nên đã lựa chọn cùng Đàm Chấn Tân cấu kết với nhau làm việc xấu, lấy tốc độ nhanh nhất đem bộ phim này quay ra thành phẩm.

Lúc đó kịch bản mới của Từ Lâm mới được làm ra một nữa, đã bị Đàm Chấn Tân cùng giải trí Hoàng Thiên trả đũa, nói hắn xâm phạm bản quyền, ăn trộm kịch bản thầy giáo của mình.

Bởi vì thời gian đưa ra kịch bản của hắn so với Đàm Chấn Tân muộn hơn nên Từ Lâm có miệng cũng khó trả lời, chỉ có thể đeo trên lưng tiếng xấu bị buộc vào người, trơ mắt nhìn lấy những người đó trộm đi kịch bản cảu chính mình, đặc biệt nổi tiếng, thanh danh vang dội…

Trong ngày hôm ấy nơi mà bộ phim này đạt được giải bộ phim xuất sắc nhất, Từ Lâm ở trong nhà đốt than củi tự sát.

Kịch bản cô đưa cho Cung Húc, chính là cô dựa vào ký ức kiếp trước viết ra, bộ kịch bản này đã nổi tiếng khắp cả nước.

Đời này, dựa theo thời gian suy tính, Từ Lâm còn chưa có viết xong bộ kịch bản này, cô tìm một cái Website đăng lên trên đó.

Bằng ký ức của mình, cô trước thời hạn đem kịch bản viết ra, đăng lên trước tất cả mọi người.

Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ bắt sâu…

Đến lúc đó không chỉ có thể đánh cho Hoàng Thiên một cái, còn có thể đem Từ Lâm nhận về dưới quyền mình…

Tư Dạ Hàn nghe vậy, tròng mắt lược lật qua kịch bản mà cô viết ra một chút, nhìn thần sắc, tựa hồ có hơi không quá cao hứng.

Chốc lát sau, hắn ngẩng đầu lên hướng về Diệp Oản Oản nhìn lại nói: “Lôi kéo đầu tư sao?”

Diệp Oản Oản nháy mắt một cái rồi đáp: “Đúng vậy! Không sai a, không đầu tư không có tiền làm sao đóng phim à? Em đã nghĩ qua rồi, có mấy ông chủ của các công ty lớn rất thích đầu tư loại kiểu phim thần tượng thanh xuân như thế này, cho nên cơ hội kéo được vốn đầu tư vẫn là rất lớn a…”

Diệp Oản Oản vẫn tiếp tục nói, sắc mặt của Tư Dạ Hàn lại càng kém hơn, một hồi lâu sau mở miệng đáp: “Thật sao?”

Diệp Oản Oản rốt cuộc cũng phát hiện ra, thái độ của Tư Dạ Hàn đột nhiên là lạ.

Rõ ràng mới vừa rồi còn rất tốt đẹp a…

“A, làm sao vậy, tại sao anh dường như không quá cao hứng vậy?” Diệp Oản Oản thử hỏi dò.

Tư Dạ Hàn đem kịch bản của cô buông xuống, ánh mắt trực tiếp thẳng hướng cô nhìn lại: “Tại sao không tìm anh?”

Diệp Oản Oản nghe xong, sau khi hiểu được ý tứ của anh, nhất thời có chút sửng sờ: “Hắc? Tìm… Tìm anh sao?”

Thấy Diệp Oản Oản một bộ dạng hoàn toàn không có suy nghĩ qua đến chuyện nhờ mình, sắc mặt của Tư Dạ Hàn nhất thời đen hơn: “Đúng vậy”

Dựa vào cái gì mà không thể tìm hắn. Hắn là một tòa kim sơn lớn như vậy ở ngay chỗ này, cô lại còn phải đi tìm người khác lôi kéo đầu tư sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.