Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương

Chương 417: Chương 417: Cứu mạng của tất cả mọi người




Convertor: Vovo

Editor: Hyna Nguyễn

Betaer: Anh Kiều + CN

————————-

“Cô đánh tôi… Cô lại dám đánh tôi sao?! Chỉ dựa vào thân phận của cô – một thứ đồ chơi hèn mọn bẩn thỉu cũng dám sử dụng quyền lợi của chủ mẫu đối với tôi sao! Còn dám giáo huấn tôi sao?!”

Phùng Thấm Du tức giận, gương mặt sung huyết như màu gan heo, giơ tay lên hướng về Diệp Oản Oản hung hăng muốn đánh trả: “Tiện nhân!”

Ngay lập tức, Hứa Dịch và Thập Nhất cùng nhau tiến lên một lượt, như hai tảng đá chắn trước mặt của Diệp Oản Oản.

Thập Nhất: “Phùng tiểu thư! Không được vô lễ với tiểu thư Oản Oản như vậy!”

Hứa Dịch: “Xin Phùng tiểu thư chú ý lời nói của chính mình!”

Phùng Thấm Du mặt đầy vẻ giận dữ, trợn mắt nhìn hai người: “Thật… thật là, được a… Đúng là hai con chó trung thành tận tâm! Các anh có phải đã bị hồ ly tinh này mê hoặc đến nỗi ngay cả chủ của mình là ai cũng đều quên rồi hay không? Các anh lại có thể che chở cho loại tiện nhân tham sống sợ chết vong ân phụ nghĩa này sao?”

Thập Nhất đáy mắt lóe lên sát ý, ánh mắt không có một chút nhiệt độ mà mở miệng đáp: “Phùng tiểu thư, Oản Oản tiểu thư quả thật không lựa chọn chết theo chúng tôi, nhưng cô ấy là người đã cứu mạng của tất cả chúng tôi!”

Phùng Thấm Du sững sờ, ngay sau đó cười ra tiếng: “Cứu mạng của tất cả mọi người chỉ bằng cô ta sao? Vì muốn bảo vệ hồ ly tinh này, các anh thật đúng là cái gì cũng đều nói được a! Lại dám làm trò trước mặt bà nội, làm trò trước chúng tôi như vậy mà còn dám ăn nói lung tung như thế sao?!”

“Thấm Du, yên tĩnh lại đi!” Ánh mắt sắc bén của lão phu nhân nhìn về phía Phùng Thấm Du, ngay sau đó nhìn Thập Nhất hỏi: “Điều mà cậu mới vừa nói là sự thật sao?”

Đối mặt với lão phu nhân cùng tất cả ánh mắt chất vấn của các vị trưởng lão, sắc mặt của Thập Nhất không chút sợ sệt đáp: “Thuộc hạ không dám có một câu nói dối, nếu như không phải là Oản Oản tiểu thư nghĩ ra cách thì chúng tôi, bao gồm cả chủ nhân, lúc này sợ rằng cũng chỉ là một cỗ thi thể mà thôi!

Oản Oản tiểu thư cơ trí hơn người, can đảm khiến người khác vô cùng khâm phục, khi đó cô ấy chẳng qua chỉ là giả vờ cùng chúng tôi rời đi mà thôi, ngay sau đó nghĩ ra kế muốn chúng tôi giả trang thành thế lực mà Thí Huyết Minh cực kỳ kiêng kỵ, rồi đem nhóm người của Thí Huyết Minh toàn bộ dọa sợ đến mức phải rút lui, chúng tôi lúc này mới có cơ hội thoát thân! Phùng tiểu thư mới vừa rồi còn đối với Oản Oản tiểu thư nói những lời nhục mạ như thế, lên tiếng vô lễ như vậy là hơi quá mức rồi, nên trừng phạt nặng hơn mới phải!”

Mặc dù giờ phút này chỉ là thuật lại dù có nói thế nào cũng không đủ để diễn tả hết tình cảnh lúc đó, chỉ có bọn họ những người bản thân trải qua tình cảnh lúc ấy mới biết có nhiều nguy hiểm, chỉ cần không cẩn thận một chút thôi thì chờ đợi bọn hắn chính là kết quả vạn kiếp bất phục-chết không toàn thây.

Một bên Hứa Dịch tiếp tục mở miệng nói: “Khi đó người của chúng tôi đã cùng Thí Huyết Minh giao đấu, Lưu Ảnh cùng Tống Tĩnh cả người đều bị thương nặng, là Oản Oản tiểu thư mang theo tiểu đội Ám Nhất kịp thời chạy tới. Chúng tôi ngay từ đầu cũng hiểu lầm Oản Oản tiểu thư, cho đến khi nguy hiểm giải trừ, bọn Thập Nhất mới lộ ra hình dáng, chúng tôi mới biết được chân tướng!”

Thập Nhất cùng Hứa Dịch sau khi nói xong, hiện trường lâm vào một mãnh yên lặng cực kỳ quỷ dị.

Một hồi lâu sau mọi người mới hồi phục lại tinh thần, mấy vị trưởng lão trố mắt nhìn nhau, mặt đầy ngạc nhiên.

“Thiệt hay giả thì cuối cùng là cô ta – một tiểu nha đầu cứu được mọi người sao?”

“Làm sao có thể… Tôi còn tưởng rằng là có thế lực lợi hại gì hỗ trợ…”

Lão phu nhân nhìn về phía Lưu Ảnh người duy nhất có mặt ở hiện trường lúc đó nhưng nãy giờ không mở miệng, trầm giọng hỏi: “Lưu Ảnh, Hứa Dịch cùng Thập Nhất mới vừa nói đều là thật sao?”

Lưu Ảnh mấp máy môi, mặc dù hắn đối với Diệp Oản Oản có rất nhiều bất mãn, nhưng cũng không thể nói dối sự việc lần này, cuối cùng vẫn cúi thấp đầu, thành thật trả lời: “Dạ lão phu nhân, là thực sự, đúng là nhờ có chủ ý của Diệp tiểu thư mà chúng tôi mới được cứu sống.”

Ngay cả Lưu Ảnh cũng đã nói như vậy, ánh mắt của Tần Nhược Hi giật giật mấy cái.

“Sao… Làm sao có thể?” Giờ phút này, sắc mặt của Phùng Thấm Du đã hoàn toàn thay đổi.

Hồ ly tinh tưởng chỉ có thể phô trương sắc đẹp của mình lại có thể cứu Cửu ca bọn họ sao???

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.