Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương

Chương 806: Chương 806: Đại ma vương thả đại chiêu!




Edit: Vânn

Beta: Gemini

…………………………..

Sâu trong rừng nhỏ Cẩm Viên.

Nghe xa xa truyền tới tiếng hổ gầm, mặt các ám vệ đầy hoài nghi, “A, đây là âm thanh gì?”

Thập Nhất trầm ngâm: “Hình như là của Slutte…”

“Slutte kêu nghe có vẻ rất thê thảm, xảy ra chuyện gì?”

“Có phải là bị Oản Oản tiểu thư bắt được hay không?”

“Híc, vậy… Đó cũng quá thảm đi…”

Mọi người nhất thời trố mắt nhìn nhau, mặt đầy kinh sợ, “Thậm chí ngay cả một con hổ cũng không tha… Quả… Quả thực là không bằng cầm thú……”

Slutte đáng thương…

Nghe từng tiếng, từng tiếng gầm to, một đám ám vệ tránh ở trong bóng tối run lẩy bẩy…

Nhất định phải tránh xong! Ngàn vạn… Ngàn vạn lần không thể để cho Oản Oản tiểu thư tìm tới…

………

Cùng lúc đó, Tư Dạ Hàn còn đang giằng co cùng một người một hổ ở phía trước.

Tư Dạ Hàn: “Oản Oản, buông Slutte ra.”

Diệp Oản Oản căn bản không nghe được lời Tư Dạ Hàn nói, vuốt hổ vuốt đến rất cao hứng, “A a a a thật là mềm thật thoải mái nha! Bảo bối tay của cưng cảm giác quá tốt…”

Cảm giác tốt…?

Trong nháy mắt sắc mặt của Tư Dạ Hàn lại âm trầm mấy phần, ngữ khí lạnh lùng: “Oản Oản, qua đây.”

Diệp Oản Oản ôm lấy Đại Bạch không buông tay, “Không nên không nên! Em muốn cùng với Đại Bạch ở chung một chỗ! Muốn cùng Đại Bạch ngủ chung!”

Cùng ngủ…

Tư Dạ Hàn nhìn chằm chằm cô gái dính ở trên người Bạch Hổ giống như bảo bối, khí tức quanh người càng thêm lạnh.

Bất quá, Diệp Oản Oản như cũ không có cảm giác, như cũ đắm chìm trong hưng phấn vuốt hổ.

Cô đã muốn sờ Đại Bạch như vậy từ rất lâu rồi, giờ phút này hoàn toàn dựa vào bản năng mà làm, sao có thể buông tay!

Tư Dạ Hàn mở miệng lần nữa: “Oản Oản, anh cho em một cơ hội cuối cùng.”

Men rượu càng ngày càng lớn, đầu óc của Diệp Oản Oản càng thêm hôn mê, cảm thấy âm thanh bên tai quấy rầy đến cô, trong lúc mơ mơ màng màng, rất không hài lòng mà nhìn về bóng người dưới tán lá cây, “Anh là ai… Rất ồn ào… Quấy rầy tôi cùng Đại Bạch rồi…”

Tư Dạ Hàn: “…”

Một trận gió đêm thổi qua, lá cây xào xạt.

Diệp Oản Oản cảm thấy có chút lạnh, không tránh khỏi rùng mình.

Ngay vào lúc này, người đàn ông vẫn luôn làm ồn kia, từng bước từng bước chậm rãi đi ra khỏi bóng râm…

Vì vậy, gương mặt người đàn ông giống như trích tiên thanh lãnh xuất trần tuyệt sắc vô song liền xuất hiện dưới ánh trăng mờ ảo, khung cảnh phía sau anh giống như bị choáng váng nhuộm thành một bức tranh thủy mặc…

Đỉnh lông mày kia như sương như khói, sống mũi cao, đôi mắt lành lạnh tựa như băng tuyết lạnh vô cùng, đôi môi nhỏ lãnh đạm tựa như hoa đào tháng ba vậy, ánh mắt lạnh lùng như nhìn chúng sinh…

“…” Diệp Oản Oản nhìn đến ngây người.

Tư Dạ Hàn dừng ở chỗ cách Diệp Oản Oản năm bước, sau đó, ngón tay thon dài trắng nõn như trong suốt tới gần cổ áo, khẽ động, “Xoạch”, một chiếc cúc hắc diệu thạch giam ở giữa ngón tay của anh được mở ra…

Chiếc thứ nhất…

Sau đó là chiếc thứ hai…

Chiếc thứ hai mở ra xong, Tư Dạ Hàn tùy ý đem cổ áo kéo một cái, nhất thời lộ ra một mảng nhỏ xương quai xanh mê người…

Cảm giác cấm dục mới vừa rồi trong nháy mắt biến hoàn toàn thành mị hoặc…

Diệp Oản Oản mắt không hề nháy một cái nhìn chằm chằm người đẹp tuyệt sắc trước mắt, đôi mắt cũng không vòng vo.

Trong nháy mắt khi chiếc cúc áo thứ ba được mở ra, Tư Dạ Hàn giương mắt, dưới bóng đêm đôi mắt thâm thuý lưu chuyển ánh sáng nhạt, như sao trăng sáng, nhìn về phía cô gái, đồng thời, môi mỏng khẽ mở, một lần nữa mở miệng: “Qua đây.”

“Xoạt —— ”

Trong nháy mắt khi tiếng nói của Tư Dạ Hàn hạ xuống, Diệp Oản Oản buông Bạch Hổ trong ngực ra, thoáng cái đứng lên, xoay tròn liền chạy như bay về phía người đẹp…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.