Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn
Làm việc gì không quan trọng, mà quan trọng là dùng mấy phần tâm để làm! Sự thay đổi của Diệp Mộ Phàm, nàng đều có ghi nhận.
Diệp Oản Oản khẽ cười, “Không đâu, ca ca là người ca ca tốt nhất trên đời!”
“Oản Oản...” Mắt Diệp Mộ Phàm bỗng thấy cay cay, trong lòng âm thầm thề, nhất định phải liều mạng đoạt lại hết thảy mọi thứ vốn nên thuộc về bọn họ...
Đêm khuya, biệt thự tư nhân của Thái Dũng Thắng.
Thái Dũng Thắng ôm lấy một nữ nghệ sĩ tươi non mơn mởn trong ngực, hưng phấn đắc ý chờ đợi tin tốt.
Rốt cuộc, điện thoại của hắn vang lên, là trợ lý gọi tới.
Thái Dũng Thắng nhấp một miếng rượu, thần sắc thản nhiên mở miệng hỏi, “Thế nào? Đám khốn kiếp Diệp Bạch và Cung Húc, hẳn là bị đánh cho tè ra quần chứ gì!”
Người trợ lý yên lặng một hồi mới mở miệng, “Thái tổng, chuyện này...có... có một chút ngoài ý muốn...”
Thái Dũng Thắng hờ hững mở miệng, “Ngoài ý muốn? Cái gì ngoài ý muốn?”
Trợ lý: “...”
Hắn phải trả lời thế nào mới tốt...
Chẳng lẽ nói là những người cuối cùng bị đánh cho tè ra quần, là mấy người Trương lão tam hay sao?
“Thế nào? Mau nói đi!” Thái Dũng Thắng không nhịn được thúc giục.
Trợ lý chỉ có thể kể đúng sự thật, “Diệp Bạch sớm đã có chuẩn bị, mời người tọa trấn, Trương lão tam và đàn em, tất cả đều bị đánh cho một trận...”
Thái Dũng Thắng nhất thời kinh hãi, “Cậu nói cái gì? Trương ca đích thân đi cơ mà?”
“Đúng là đích thân đi... Trương lão tam cũng bị đánh gãy tay chân, thậm chí thiếu chút nữa bỏ mạng tại chỗ, sợ đến tè ra quần...” Trợ lý trả lời.
“Đánh rắm! Chuyện này làm sao có thể?”
“Khi đó tôi ở ngay bên cạnh, là chính mắt tôi nhìn thấy.”
“Diệp Bạch mời nổi Lương Hâm Đông sao?” Sắc mặt Thái Dũng Thắng đầy âm vụ.
“Không... Không phải là người của Lương Hâm Đông bên kia. Bên phía đối phương, từ đầu tới cuối người ra tay cũng chỉ có một nữ nhân... Nữ nhân kia đặc biệt tà ác, một mình một ngựa ‘làm thịt’ tất cả đám người Trương lão tam. Tôi nghĩ lai lịch ả ta không nhỏ. Diệp Bạch rõ ràng đã sớm có chuẩn bị!” Trợ lý vừa lau mồ hôi vừa nói.
Hic, hắn biết rõ tên Diệp Bạch này có chút tà tính, ngờ đâu vẫn quá xem thường hắn. Sớm biết vậy đã không đưa ra cái chủ ý cùi bắp này rồi...
Thái Dũng Thắng giận đến mức ném ly rượu trong tay, “Hỗn đản! Lai lịch không nhỏ? Một đám giang hồ mà không đánh lại một nữ nhân? Tôi thấy Trương lão tam này đúng là hết thời rồi!”
Trợ lý dù sao cũng là tận mắt chứng kiến, vào lúc này vẫn còn bị dọa sợ không hề nhẹ, không nhịn được khuyên nhủ, “Thái tổng, hay là thôi đi, bất kể là Diệp Bạch dùng phương pháp gì tìm người lợi hại trợ giúp, phương pháp này hiện tại e rằng không thể thực hiện được nữa...
Tôi thấy Diệp Bạch cũng chỉ có chút thông minh vặt mà thôi, chứ thực ra cũng chẳng có gì hay ho! Nếu như hắn thực sự có bản lãnh, sau khi rời khỏi Hoàn Cầu, tại sao lại không đi tìm một núi dựa vững vàng hơn cơ chứ!?
Sau khi rời khỏi Hoàn Cầu chúng ta, lại cùng đại thiếu gia phế vật bị vứt bỏ của Diệp Gia lăn lộn chung một chỗ. Người nào không biết Diệp gia bây giờ đang là Diệp Thiệu An nắm quyền, Diệp Mộ Phàm muốn trở mình, chính là nằm mơ giữa ban ngày!
Thái tổng, coi như là ngài không động thủ, thì tên Diệp Bạch đó cũng không có quả ngon để ăn...”
Sự tình không thể được như ý, Thái Dũng Thắng nổi giận trong lòng, nghe đến đó, sắc mặt vẫn còn có chút khó coi. Hừ, “võ” không được, vậy thì dùng “văn” đấu với bọn chúng là được rồi!
Hàn Thiên Vũ và Lạc Thần không có sơ hở gì, nhưng lợi dụng Cung Húc để đả kích không phải là nhẹ nhàng thoải mái sao?
Thái Dũng Thắng tức giận không thôi, “Ngày mai cậu giúp tôi liên lạc với văn phòng của Lôi Tử, mục tiêu nhắm vào Cung Húc, tôi cũng không tin...”
Đầu kia điện thoại, trợ lý đáp lời: “Vâng, Thái tổng...”