Convertor: Vovo
Editor: Hyna Nguyễn
————————-
“Bất quá, tôi thật sự có chút kỳ quái, khoảng thời gian này Thập Nhất vẫn cùng Diệp Oản Oản kia ở chung một chỗ… Chẳng lẽ là nghĩ nịnh bợ Diệp Oản Oản, để bảo vệ hắn Ám giữ được vị trí đội trưởng Ám vệ ”
“Ha ha, đùa gì thế, đội trưởng Ám Vệ là công khai tuyển chọn, ai vũ lực cao nhất thì nhậm chức, cũng không phải là dựa vào một câu nói của một ít người thì có thể lên vị trí đó.”
“Bất quá, cô gái kia tựa hồ có hơi cổ quái, lần trước cả đội trưởng Lưu Ảnh đều bị cô ta làm cho bị thương, chẳng lẽ… Thập Nhất là dự định để cho cô ta dạy hắn biện pháp” một Ám Vệ nào đó nghi ngờ.
Nghe lời nói này, vài người Ám Vệ còn lại rối rít cười lạnh.
“Cô gái kia chẳng qua chỉ là có một thân cậy mạnh, chỉ như vậy mà thôi, đêm đó tại quầy rượu, nếu như không phải là nể mặt ông chủ, đội trưởng Lưu Ảnh một quyền là có thể đem cô ta đánh chết!”
“Lời này không sai, cô gái kia có ông chủ là núi dựa, đội trưởng Lưu Ảnh nào dám đánh trả, đừng nói Diệp Oản Oản còn có một thân khí lực, coi như là người bình thường, mặc anh thực lực có mạnh hơn nữa, bị đánh không thể đánh lại, cũng phải bị đánh thành trọng thương…”
…………………
Cách đó không xa, hai quả đấm của Thập Nhất nắm chặt lại, sắc mặt âm trầm phảng phất có thể bốc lửa, vài tên ám vệ tán gẫu, cũng không có ý hạ thấp giọng, nên mấy câu đó đều bị Thập Nhất nghe lọt hết vào trong tai mình.
Quả thực, đúng như vài tên ám vệ kia từng nói, lần này thi tuyển cho vị trí đội trưởng ám vệ, hắn không có khả năng sẽ vượt qua Lưu Ảnh.
Đoạn thời gian trước Lưu Ảnh đã nuôi dưỡng vài tên ám vệ mới thực lực không tầm thường, mục đích chính là vì vị trí phân đội trưởng, có lẽ, sau lần thi tuyển này, vị trí phân đội trưởng của hắn sẽ bị người bên cạnh cướp đi, trở thành một thành viên ám vệ bình thường nhất mất…
“Huấn luyện viên Thập Nhất, tôi tin tưởng anh có thể a.” Diệp Oản Oản thấy sắc mặt của Thập Nhất không tốt lắm, lên tiếng an ủi.
“Cảm ơn Oản Oản tiểu thư, tôi nhất định sẽ cố gắng!” Thập Nhất nói.
Giọng nói của Thập Nhất mặc dù kiên định, nhưng trong hai tròng mắt lại có chút ảm đạm, rõ ràng không có chút tự tin gì cả.
Một lát sau, Thập Nhất mang theo Diệp Oản Oản, đi tới phòng huấn luyện ám vệ.
“Đội trưởng!” Vài ám vệ đang huấn luyện, sau khi nhìn thấy Thập Nhất, lập tức nhảy xuống lôi đài chào hỏi.
Mấy ám vệ này đều là thành viên phân đội ám vệ của Thập Nhất, đối với Thập Nhất vô cùng trung thành.
“Oản Oản tiểu thư!” Chợt, vài tên Ám Vệ hướng về Diệp Oản Oản nói.
Diệp Oản Oản gật đầu, “Xin chào mọi người.”
“Các cậu trước lui sang một bên, hôm nay tôi muốn chỉ cho Oản Oản tiểu thư một chút kỹ xảo cận chiến.” Thập Nhất nói.
Nghe xong, vài tên ám vệ dùng khăn lông xoa xoa mồ hôi trên mặt, bận rộn ngồi ở xa xa hiếu kỳ mà nhìn.
Phía trên võ đài, Thập Nhất đứng ở chính giữa.
“Oản Oản tiểu thư, bước đầu của học võ, cũng không phải là công kích, mà là phòng thủ, hôm nay tôi sẽ dạy cho tiểu thư như thế nào là phòng thủ.”
“Toàn bộ nghe theo sự sắp xếp của huấn luyện viên Thập Nhất.” Diệp Oản Oản cười nói.
“Được, tôi làm mẫu cho cô nhìn… Cô trước tiên dụng hết toàn lực công kích tôi đi.” Thập Nhất nói.
“Được.” Diệp Oản Oản gật đầu, vừa muốn ra tay, Thập Nhất lại bỗng nhiên nói: “Chờ một chút… Oản Oản tiểu thư, cô trước đừng có dùng toàn lực… Ách… Dùng sáu phần khí lực đi…”
Nhớ tới lực đạo mà đêm đó Diệp Oản Oản sử dụng tại quầy rượu, Thập Nhất khó tránh khỏi chột dạ, huống chi thương thế kia của hắn còn chưa có khôi phục toàn bộ.
“Được rồi!” Trong khi đang nói chuyện, Diệp Oản Oản nắm chặt quả đấm, một quyền hướng về phía Thập Nhất đánh tới.
“Ba…”
Thập Nhất tốc độ cực nhanh, trong lúc đó thoáng qua, một tay nắm chặt quyền mà Diệp Oản Oản đánh tới.
“Oản Oản tiểu thư… Cô nhìn đi…”
Thập Nhất vững vàng cản lại công kích của Diệp Oản Oản, ngay sau đó vừa muốn mở miệng chỉ điểm, cơ hồ là theo bản năng, Diệp Oản Oản dùng tay còn lại đánh vào trên mặt của Thập Nhất.
“Ôi chao…” Lập tức, Thập Nhất bụm mặt, lui về phía sau mấy bước.
“Oản Oản tiểu thư… Cô làm sao lại không theo lời tôi nói tự mình xuất thủ vậy…” Thập Nhất xoa xoa chính gương mặt của mình.
“Kỹ thuật giết người… Không phải là anh chết chính là tôi sống… Chẳng lẽ còn phải dựa theo phép lịch sự à…” Diệp Oản Oản hơi nghi hoặc một chút hỏi lại.
Thấy vậy, phía dưới vài tên ám vệ ha ha cười lớn, ngộ tính của Oản Oản tiểu thư này có phần quá cao hơn một chút nha, đội trưởng Thập Nhất không giải thích được nên liền để cho hắn thiệt thòi một chút đi.
“Lần này đến lượt tôi công kích cô… Cô phải giống như tôi trước đó, tiến hành phòng thủ…” Thập Nhất nói.
“Được.” Diệp Oản Oản tỏ ý đã biết.
Lúc này, Thập Nhất tiến lên mấy bước, trên cánh tay phải dương một quyền hướng về Diệp Oản Oản đánh tới. Thập Nhất đã cố ý thu lực đạo trên tay, khống chế lại sức lực của mình vì không muốn để cho Diệp Oản Oản bị thương.
Nhưng mà, một quyền này mới vừa đưa ra, Diệp Oản Oản như có bản năng, lại một chưởng vỗ ở trên người Thập Nhất.
Thập Nhất không nói gì mà ngưng nghẹn đứng tại chỗ: “…”
Chẳng qua là phòng thủ tại sao phải đánh hắn a!
“Oản Oản tiểu thư… Chúng ta không phải đã nói rồi sao… Cô là phe phòng thủ…” Thập Nhất có chút bất đắc dĩ nói.
“Híc, huấn luyện viên Thập Nhất, cách phòng thủ tốt nhất chẳng lẽ không phải chính là công kích à…” Diệp Oản Oản trầm ngâm chốc lát sau đó cất tiếng nói, nói xong còn dùng một bộ thần sắc anh rốt cuộc có thể dạy hay không mà nhìn lấy Thập Nhất.
Thập Nhất đã không biết nên nói gì: “…”
“Ha ha ha ha ha…”
Vài tên ám vệ cười nghiêng ngã, vị Diệp tiểu thư này ngộ tính về võ học quả thực là có chút cao a…