Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương

Chương 474: Chương 474: Đây là có hi vọng a!




Editor: Như Ý

Beta: Hyna Nguyễn + Quỳnh

————————-

Bên trong phòng hóa trang, đám người vây xem đã tan ra.

Cung Húc theo sát Diệp Oản Oản xoa xoa tay mở miệng nói: “Diệp ca, anh xem, quan hệ chúng ta hiện tại cũng đã thân mật như vậy rồi, liệu có thể hay không…”

Diệp Oản Oản hướng về Cung Húc liếc một cái, chậm rãi từ trên ghế đứng lên: “Nhìn biểu hiện của anh trước đa.”

Cung Húc mặc dù có chút thất vọng, bất quá, rất nhanh lại lên tinh thần, anh vợ muốn khảo sát, đây là có hi vọng a!

Nghĩ tới đây, Cung Húc nhất thời phục hồi sinh lực: “Diệp ca yên tâm, tôi nhất định sẽ biểu hiện thật tốt!”

Nhìn vị đại thiếu gia bị bức thành bộ dạng một thanh niên tốt, Diệp Oản Oản không nhịn được mặt dãn ra, bật cười: “Rất chờ mong biểu hiện của anh.”

Khóe miệng Diệp Bạch khẽ nhếch, nụ cười rung động ở trên khóe miệng lan tràn, thật khiến cho lòng của người ta rạo rực… Cái mỉm cười này ở trong mắt Cung Húc, thật giống như nụ cười của cô gái hôm đó đưa mứt quả cho anh…

Cung Húc đứng ngơ ngác tại chỗ, sắc mặt không khỏi hoảng hốt, lỗ tai có chút nóng lên.

Nguyên nhân bởi vì là anh em sao? Mới vừa rồi trong nháy mắt đó, hai người quả thật cực kỳ giống nhau.

Chu Văn Bân không biết mình làm sao có thể trở lại phòng làm việc.

Vừa về tới cái văn phòng xa hoa vừa mới trang trí không bao lâu, còn chưa có tỉnh táo lại, điện thoại của hắn đột nhiên vang lên. Thấy điện thoại là Chử Hồng Quang gọi tới, Chu Văn Bân trong lòng nhất thời dâng lên một cổ dự cảm bất ổn: “Alô, Chử tổng…”

Điện thoại di động đầu kia, Chử Hồng Quang thở dài nói: “Văn Bân a, ông dù sao cũng là một lão nhân trong công ty rồi, làm sao ngay cả một người cũng không giữ được là sao?”

Chu Văn Bân vội vàng nói: “Chử tổng, tôi cùng Cung Húc căn bản không có bất kỳ hiềm khích nào, nhất định là tên tiểu tử Diệp Bạch kia nhân lúc không có ai dở thủ đoạn gì đó…”

“Được rồi được rồi, Cung Húc đã đổi qua Diệp Bạch, chuyện này cũng đã giải quyết xong, tôi hiện tại muốn nói với ông, là chuyện khác!” Nói xong câu cuối cùng, giọng nói của Chử Hồng Quang đột nhiên trở nên lạnh lùng.

”Chuyện khác?” Chu Văn Bân chần chờ hỏi.

Chử Hồng Quang trầm giọng nói: “Tôi mới vừa gửi ít thứ qua cho ông, ông tự mình nhìn đi!”

Chu Văn Bân vội vàng mở máy tính ra, mở ra tin nhắn Chử Hồng Quang mới gửi tới.

Khi thấy rõ những thông tin kia, trên mặt Chu Văn Bân một tia huyết sắc sau cùng cũng hết rồi…

“Chử… Chử tổng, ngài nghe tôi giải thích! Tôi…….”

Chử Hồng Quang lúc này hừ một tiếng nghiêm ngặt nói: “Giải thích mấy người nghệ sĩ dưới tay ông liên tiếp tố cáo ông thu tiền huê hồng kếch xù bỏ riêng, xâm phạm lợi ích công ty! Chứng cớ xác thật! Ông còn muốn giải thích thế nào?”

“Không phải như vậy, Chử tổng ngài cũng biết, nếu muốn nâng đỡ một nghệ sĩ từ đầu cần phải hao phí bao nhiêu tài nguyên cùng tiền bạc, tôi thu như vậy không phải là vì…”

“Không cần cãi chày cãi cối, tôi chỉ cần biết, ông tự thu là sự thật, nể tình ông cũng là nhân viên của công ty lâu năm, chỉ cần ông trả lại số tiền huê hồng mà ông nuốt riêng, công ty có thể không truy cứu pháp luật đối với ông!”

“Chử tổng! Chử tổng…”

Không đợi Chu Văn Bân nói chuyện xong, Chử Hồng Quang đã cúp điện thoại.

Chu Văn Bân nhìn thấy điện thoại bị cắt đứt, mặt trắng bệch, thân hình nghiêng một cái, đặt mông ngã ngồi ở trên ghế sau lưng. Xong rồi…Lần này, hắn hoàn toàn xong rồi..

Bên trong phòng làm việc của Diệp Oản Oản.

Sau khi Diệp Oản Oản đột nhiên rời đi, Lạc Thần liền một mực ngồi yên ở trên ghế sa lon, không nhúc nhích. Không biết qua bao lâu, nương theo một trận tiếng bước chân vội vã, cửa phòng đột nhiên bị người đẩy ra.

Trợ lý Tiểu Tình đứng ở cửa, kinh ngạc nhìn về phía Lạc Thần ở trong phòng: “Lạc Thần, anh làm sao còn ở chỗ này?”

Lạc Thần cúi thấp đầu, giống như cả người đều đã mất đi tất cả ánh sáng, giọng khàn khàn nói: “Tiểu Tình… Tôi muốn trở về chỗ Chu Văn Bân…”

“Hắc….anh nói cái gì?” Tiểu Tình trợn to hai mắt.

Đầu ngón tay Lạc Thần bóp trắng bệch, trong con ngươi hơi phiếm hồng đều là giãy giụa, sau đó kiên định: “Tôi không muốn lại liên lụy Diệp ca!”

Tiểu Tình sững sờ, sau đó vội vàng nói: “Lạc Thần, anh còn chưa biết chuyện gì sao?! Chuyện của Chu Văn Bân a! Chu Văn Bân đã bị công ty đuổi rồi!”

Lạc Thần tựa hồ là không biết gì, nghe Tiểu Tình nói chuyện, kinh ngạc mở miệng hỏi lại: “Anh nói cái gì cơ? Chu Văn Bân bị đuổi…Cái này… Cái này làm sao có thể!”

Tiểu Tình lúc này đem mọi chuyện vừa mới phát sinh ở bên trong phòng hóa trang trên lầu tất cả đều đầu đuôi nói với qua một lần cho Lạc Thần.

Lạc Thần nghe xong, cả người hoàn toàn đứng hình ngay tại chỗ, đáy mắt đang vô cùng ảm đạm giờ hiện lên vẻ đầy khó tin…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.