Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.com
---
“Minh chủ các người như thế nào rồi?” Người đàn ông bên cạnh Thu Thủy cũng dò hỏi.
Bắc Đẩu nhìn thấy người đàn ông bên cạnh Thu Thủy mở lời, nhất thời giống như nghe sét đánh ngang tai, “Con... Con mịa nó!”
Kỷ... Kỷ Hoàng!
Thu Thủy lại có thể thật sự đem Kỷ Hoàng tìm tới!
Không chỉ riêng Bắc Đẩu sợ ngây người, biểu cảm của Thất Tinh cũng có chút kinh ngạc.
“Còn ngớ ra đó làm cái gì vậy! Mau nhanh dẫn chúng tôi đi gặp Tiểu Phong! Thời gian không còn nhiều lắm!” Thu Thủy lo lắng thúc giục, “Tiểu Phong có phải là ở bên trong hay không?”
“Ặc! Đúng vậy... Nhưng mà...” Bắc Đẩu vẫn ở chỗ cũ thừ người ra.
“Vậy mau nhanh mở cửa ra đi!” Thu Thủy thúc giục.
“Thu Thủy, cô cũng quá trâu bò rồi đi! Cô làm sao đem Kỷ Hoàng kéo tới được vậy?” Bắc Đẩu đem Thu Thủy kéo sang một bên hỏi.
“Cậu chớ xía vào việc tôi làm cách nào gọi tới, tranh thủ thời gian để cho chúng tôi gặp Tiểu Phong đi!”
Bắc Đẩu lặng lẽ hướng về phía bên trong căn phòng kia nhìn một cái, thần sắc khổ sở nói, “Không được! Phong tỷ hiện tại có khả năng không được tiện cho lắm...”
Thu Thủy vội la lên, “Không tiện? Có ý gì? Đừng nói là các cậu tùy tiện tìm đại một người cho Tiểu Phong đấy chứ? Quả thật là nghịch ngợm mà! Không phải là nhất định phải là ‘ấy ấy’ cùng với người trong lòng mới giải được độc sao?”
“Không đúng! Không phải là tùy tiện tìm đại một người! Mà là...” Bắc Đẩu đã không biết nên nói như thế nào.
Chẳng lẽ hắn phải nói bọn họ đem lừa Tu La Chủ vào bên trong sao?
“Xoảng…!!”
Đúng lúc này, bên trong phòng đột nhiên phát ra một tiếng đồ vật gì đó vỡ tan.
“Tiểu Phong! Tiểu Phong sao vậy? Bắc Đẩu! Các cậu rốt cuộc đang làm cái gì!? Mau nhanh mở cửa ra!” Thu Thủy lập tức từ trên người Bắc Đẩu giành lấy chìa khóa, sau đó vội vã mở cửa ra.
Sau khi cửa mở, đám người Thu Thủy và Kỷ Hoàng lập tức đi vào.
Bên trong phòng là mảnh vỡ của ly trà sứ vỡ tan đầy trên mặt đất, Diệp Oản Oản sắc mặt suy yếu trắng bệch, người đàn ông bên cạnh đang cẩn thận đỡ lấy thân thể của nàng.
Sau khi nhìn thấy người đàn ông bên trong căn phòng, Thu Thủy trực tiếp sợ ngây người, “Ặc... Tu... Tu La Chủ!!”
Tại sao Tu La Chủ lại ở chỗ này!!!
Thu Thủy trợn mắt há hốc mồm hướng về phía Bắc Đẩu và Thất Tinh nhìn lại, con mắt đầy nghi vấn.
Thất Tinh: “Tu La Chủ đến cửa là vì chuyện của Viên gia.”
Bắc Đẩu thấp giọng nói, “Thu Thủy, cô cũng biết rồi đấy! Tình hình của Phong tỷ khẩn cấp, cho nên chúng tôi liền muốn... muốn để cho Tu La Chủ giúp Phong tỷ giải độc đấy!!”
Thu Thủy xạm mặt lại, “Các cậu điên rồi! Bắc Đẩu lá gan của cậu làm sao lại lớn như vậy!”
Bắc Đẩu quả thật là oan uổng đến nghẹn ngào rồi, người to gan tuyệt đối không phải là hắn, có được không?
Bất quá, nhìn thấy hai người này áo quần hoàn hảo, chắc là vẫn chưa phát sinh cái gì. Cũng còn may là Minh chủ nhà hắn còn có chút lý trí!
Diệp Oản Oản nhìn thấy người tiến vào là Kỷ Hoàng, vẻ mặt cũng có chút kinh ngạc, “Kỷ Tu Nhiễm... Anh... Sao anh lại tới đây?”
Làm bậy rồi! Nhìn dáng dấp... Là Thu Thủy đem anh ta tìm đến đây!
Kỷ Tu Nhiễm xuất hiện, nàng làm sao lại có loại cảm giác bị bắt gian tại trận vậy chứ...
Nhìn thấy người tới là ai, sắc mặt của người đàn ông bên cạnh Diệp Oản Oản nhất thời âm vụ thêm vài phần.
Sau lần trước anh cũng có để Lâm Khuyết đi nghe ngóng qua, cũng không tra được ra Kỷ Hoàng và Bạch Phong có quan hệ gì.
Nhưng nhìn thái độ của Kỷ Hoàng đối với Oản Oản, tuyệt đối sẽ có ẩn tình gì đó...
Ít nhất, Kỷ Hoàng cùng với Oản Oản trước khi mất trí nhớ, quan hệ khẳng định là không bình thường...
Cùng lúc đó, ánh mắt của Kỷ Tu Nhiễm cũng hướng về phía Tư Dạ Hàn nhìn lại, sau khi yên lặng một hồi lâu, anh ta nhìn về phía Diệp Oản Oản, trên mặt từ đầu đến cuối treo một nụ cười như có như không, phong khinh vân đạm mà trả lời: “Chẳng qua là đến giúp cô giải độc.”
Giúp nàng... Giải độc!?
Trong nháy mắt khi Kỷ Tu Nhiễm dứt tiếng, cả căn phòng đều lâm vào trong một sự yên lặng quỷ dị...