Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.com
---
“Oản Oản... Mấy tháng nay, con rốt cuộc đã đi nơi nào vậy?”
Hồi lâu sau, Lương Uyển Quân lúc này mới lên tiếng.
“Ha ha, tỷ tỷ, chúng tôi và Oản Oản đều ở chung một chỗ làm ăn. Đoạn thời gian trước, đều vẫn luôn rất bận rộn. Oản Oản luôn muốn trở về thăm chị một chút, nhưng không có cách nào vì công việc làm ăn thực sự rất bận rộn. Khi vừa có thời gian, chúng tôi liền lập tức quay trở về ngay.” Đại trưởng lão nhìn về phía Lương Uyển Quân cười nói.
“Cảm ơn, khoảng thời gian này nhất định đều là nhờ các anh đã chiếu cố cho Oản Oản... Trước đó cùng anh trò chuyện rất lâu, cảm giác kiến thức của anh rất uyên bác, tôi cũng vô cùng bội phục. Oản Oản đi theo các anh cùng nhau làm ăn, tôi cũng thấy yên tâm.” Lương Uyển Quân nói với Đại trưởng lão.
“Tỷ tỷ, chị yên tâm đi, chúng tôi đều là bạn làm ăn với nhau, mọi người tín nhiệm lẫn nhau. Chuyện làm ăn cũng không tệ, sau này, tỷ tỷ hẳn sẽ rất có phúc hưởng.” Tam trưởng lão không cam lòng yếu thế, cũng vội vàng mở miệng nói.
“Được được được... Cảm ơn mọi người, không biết là các vị buôn bán thứ gì vậy?” Lương Uyển Quân mặt đầy hiếu kỳ.
“A di, chúng cháu mở một công ty lớn, công việc chúng cháu làm đều là làm ăn không vốn. Giựt tiền nè, cướp hàng nè, cướp người nè, v.v… Toàn bộ mọi chuyện chúng cháu đều làm. Trước kia cũng có ý định buôn bán vũ khí quân dụng, nhưng lại không dám, chứ nếu không cũng đã có thể kiếm được nhiều tiền hơn!” Bắc Đẩu bỗng nhiên mở miệng.
Diệp Oản Oản: “...”
Đại trưởng lão: “...”
Tam trưởng lão: “...”
Thất Tinh: “...”
Bắc Đẩu vừa dứt tiếng, cả căn phòng im re không có lấy một tiếng động nào.
“Sao vậy, tôi nói không đúng sao?” Bắc Đẩu hướng về đám người Diệp Oản Oản hỏi.
“Ha ha, tỷ tỷ à, tiểu bằng hữu này là người hài hước nhất trong số chúng tôi, rất thích nói đùa!” Đại trưởng lão cười xuề xòa chống chế.
Bắc Đẩu vốn còn muốn nói thêm gì đó, nhưng lại bị một ánh mắt đầy ghê rợn của Diệp Oản Oản khiến cậu ta không dám tiếp tục mở miệng.
“Đúng đúng đúng, con người của cháu thích nhất là nói giỡn cho vui, hì hì!” Bắc Đẩu cười đầy lúng túng.
Nghe lời nói này, Lương Uyển Quân lúc này mới yên tâm, nhìn chằm chằm Bắc Đẩu: “Cậu bé, loại chuyện đùa này, ở trước mặt người quen nói qua loa thì cũng không sao. Nhưng không thể nói bậy bạ khắp nơi, lỡ như bị người ta coi là thật, sẽ gây ra phiền toái lớn!”
“Vâng, dì nói đúng, sau này cháu sẽ không nói giỡn nữa.” Bắc Đẩu gật đầu liên tục.
“Mấy vị cực khổ rồi, buổi trưa ở nhà ăn cơm, tôi đi mua thức ăn...”
Sau khi Diệp Oản Oản trở về, tinh thần Lương Uyển Quân tốt hơn nhiều.
“Mẹ, con đi cùng mẹ.”
Diệp Oản Oản đứng dậy đuổi theo Lương Uyển Quân.
...
Trên bàn cơm, Lương Uyển Quân nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản: “Đúng rồi, Oản Oản, người bạn trai kia của con đâu?”
Bạn trai?
Nghe tiếng, đám người Thất Tinh và Bắc Đẩu lập tức nhìn về phía Diệp Oản Oản. Bọn họ làm sao lại không biết, Minh chủ lại còn có thể có một gã bạn trai?
Vì không để cho Lương Uyển Quân quá mức lo lắng, Diệp Oản Oản sau một thoáng trầm tư, giải thích: “Mẹ, anh ấy gần đây đều không ở trong nước, có một chút chuyện kinh doanh ở nước ngoài cần anh ấy xử lý.”
Chân mày Lương Uyển Quân hơi nhíu lại, luôn cảm thấy con gái có chuyện gì đó đang lừa gạt bà... Có phải là con mình đã chia tay cùng với người bạn trai kia hay không? Còn nhớ trước đó Diệp Oản Oản đã từng nói, bạn trai con bé chẳng qua chỉ là một nhân viên của tập đoàn Tư Thị, làm sao lại có thể đi ra nước ngoài xử lý chuyện làm ăn?
Nhưng Diệp Oản Oản đã không muốn nói, Lương Uyển Quân cũng sẽ không hỏi nhiều.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Diệp Oản Oản để cho đám người Bắc Đẩu và Đại trưởng lão ở lại trong nhà. Hơn nữa, còn để cho Đại trưởng lão và Tam trưởng lão trông chừng Bắc Đẩu, không cho hắn nói năng bậy bạ. Còn chính Diệp Oản Oản thì lại đeo kính râm vào, đi đến trại tạm giam, thăm Diệp Mộ Phàm và Diệp Thiệu Đình.