Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn
Hồng Hoa Tiểu Lâu.
Diệp Oản Oản sau khi phái Kiều Kiều đi, liền chuẩn bị quay trở lại lên lầu ngủ cùng với Đường Đường.
Chẳng qua là, vẫn còn có chút lo lắng.
“Để Kiều Kiều đi một mình, có thể có vấn đề gì hay không?” Diệp Oản Oản trầm ngâm.
Bên cạnh, gã béo gật đầu liên tục: “Có vấn đề...”
“Cái gì?” Diệp Oản Oản liền vội vàng hỏi.
Đầu bếp béo ho nhẹ một tiếng, “Híc, có thể sẽ... xảy ra án mạng...”
“Xảy ra án mạng?” Diệp Oản Oản nhất thời cau mày, không nhịn được lại nghĩ, dù cho Kiều Kiều lợi hại hơn nữa, nhưng dù sao bên đối phương người đông thế mạnh...
Tống Cường nhắc nhở: “Chủ nhân, Kiều Kiều mỗi khi đánh nhau rất dễ mất khống chế, không thể thu tay lại được...”
Hải Địch thử hỏi dò, “Đúng rồi chủ nhân, mấy người đối phương có lai lịch gì?”
“Nghe nói cầm đầu là HLV tán thủ, những thứ khác đều là thành viên đội tuyển đã giải nghệ...” Diệp Oản Oản trả lời.
Bốn người nghe vậy, toàn bộ đều nghẹn ngào...
Đây hoàn toàn là... Max cấp, full trang bị, lại đi đồ sát tân thủ thôn...
...
Cùng lúc đó.
Nơi phim trường, mọi người không nhìn thấy Diệp Bạch, lại chỉ thấy có một cô bé từ trên xe đi xuống.
Chỉ thấy trên người cô bé mặc một chiếc váy màu trắng như người hầu gái, cột hai bím tóc đuôi ngựa rất đáng yêu, rõ ràng là một Tiểu Loli đang cười tươi rói.
Mọi người đợi nửa ngày, nghĩ rằng trong xe vẫn còn có người, kết quả chỉ có mỗi mình Tiểu Loli, không còn ai khác xuống xe.
Đám người Trương Uy dùng ánh mắt đầy cảnh giác nhìn về phía Tiểu Loli kia, đang giở trò quỷ gì?
“Làm sao người tới lại chính là một tiểu cô nương?”
“Đoán chừng là tới để chuyển lời, cao thủ còn đang ở phía sau đi!”
...
Nhìn thấy có người tới, Diệp Mộ Phàm vội vàng truy hỏi, “Em là ai? Diệp Bạch đâu?”
“Là Diệp Bạch ca ca bảo tôi tới!” Kiều Kiều trả lời.
Diệp Mộ Phàm hạ thấp giọng hỏi, “Vậy cậu ấy mời... mời người nào giúp vậy?”
Kiều Kiều nháy mắt một cái: “Anh nói là người tới tọa trấn sao?”
Diệp Mộ Phàm gật đầu liên tục: “Đúng vậy...”
Cung Húc đẩy Diệp Mộ Phàm ra, vội vội vàng vàng truy hỏi, “Làm sao lại chỉ có một mình em, nhân mã của lão đại nhà tôi đâu? Làm sao lại không thấy? Em có phải là người tới chuyển lời hay không?”
“Ồ, anh không phải là đã chết rồi hay sao?” Nhìn thấy khuôn mặt của Cung Húc, Kiều Kiều lộ ra vẻ đầy ngạc nhiên.
Cung Húc: “Cái gì?”
Kiều Kiều nghiêng đầu, “Anh không phải là đã cùng Thẩm đại tiểu thư, cùng nhau chết vì tình rồi sao?”
Cung Húc rốt cuộc đã hiểu ra nàng đang nói về cái gì, nhất thời có chút thổn thức: “Tiểu muội muội à... Đó là phim mà thôi... Là phim, không phải là thật! Em bao nhiểu tuổi rồi, ngay cả TV và đời thực cũng không phân biệt được hay sao?”
Thật ra hắn cũng cảm thấy rất vui mừng, lần đầu tiên có người xem phim của hắn lại lộ ra vẻ mê mẩn đến như vậy…
“Thôi, nói chính sự! Em rốt cuộc là ai vậy? Người mà Diệp ca của anh mời tới giúp đâu rồi?” Cung Húc vội vàng hỏi.
Kiều Kiều trợn tròn mắt, cười tươi rói mà mở miệng, “Nếu như các anh muốn nói đến người tọa trấn, vậy chính là tôi đó, không còn ai khác nữa đâu!”
Cung Húc: “...”
Diệp Mộ Phàm: “...”
Lạc Thần: “...”
Phim trường bỗng yên lặng đầy quỷ dị một giây đồng hồ.
“Em…Người tọa trấn? Em đang chọc anh phải không?” Cung Húc lòng tràn đầy chờ mong, đợi Diệp ca của hắn chân cưỡi cân đẩu vân, dẫn theo thiên quân vạn mã tới cứu hắn, đùng một phát rơi vào hầm băng lạnh giá, con tim tan vỡ.
Diệp Mộ Phàm đưa tay lên trán, “Tiểu muội muội à, em đừng nói giỡn nữa! Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”
Oản Oản rốt cuộc gặp chuyện gì, làm sao lại có thể phái một tiểu cô nương thoạt nhìn còn chưa tới tuổi vị thành niên, đi tới loại địa phương nguy hiểm này...
Đám người Trương Uy nghe được đoạn đối thoại của bọn họ, đầu tiên là sửng sốt, sau đó cả đám đều cười rộ lên.
“Ha ha ha ha... Mới vừa rồi tiểu nha đầu kia nói cái gì? Con nhóc là người tới để tọa trấn sao?”
“Ha ha ha!! Cười chết ta rồi! Mời một người hầu gái trong nhà tới tọa trấn, thật là làm người ta mở rộng tầm mắt!”