“Giữa dòng chính và dòng thứ, nhất định sẽ có chiến tranh sao?” Diệp Oản Oản nhìn về phía Dịch Thủy Hàn hỏi.
“Chuyện này cũng không liên quan gì đến tôi.” Dịch Thủy Hàn lạnh nhạt nói: “Bất quá, theo thế cục trước mắt mà xem, trận chiến này không thể tránh được.”
Nghe nhận xét này, Diệp Oản Oản hơi có chút bất đắc dĩ thở dài. Xem ra, Độc Lập Châu sắp tạm biệt cùng hòa bình.
Chờ sau khi Dịch Thủy Hàn rời đi, Bắc Đẩu đẩy cửa ra: “Phong tỷ, lão già kia lại tới rồi...”
“Lão già kia nào cơ?” Diệp Oản Oản liếc nhìn Bắc Đẩu một cái.
“Chính là lão già dòng chính kia đó, sớm có ghé qua tìm.” Bắc Đẩu giải thích.
“Được, tôi lập tức tới ngay.” Diệp Oản Oản gật đầu một cái.
Đối với chuyện dòng chính bỗng nhiên ghé thăm, Diệp Oản Oản cũng hết sức tò mò. Những người dòng chính này, rốt cuộc có mục đích gì?
“Mẹ, con cũng đi.” Đường Đường nhìn về phía Diệp Oản Oản nói.
“Đường Đường ngoan ngoãn, mẹ đi nói chuyện, con ở lại chơi với Đại Bạch và Tiểu Hắc nhé, đợi một hồi mẹ sẽ trở lại ngay.” Diệp Oản Oản khẽ mỉm cười.
“Vâng ạ.”
Đường Đường cũng nghe lời, hướng về Diệp Oản Oản gật đầu một cái.
Chỉ chốc lát sau, Diệp Oản Oản sửa soạn một phen, đi theo Bắc Đẩu tới phòng họp.
Bên trong phòng họp, một lão già mặc quần đen áo đen, thoạt nhìn cũng vô cùng gọn gàng, trong tay chống gậy, ngồi ở một bên.
“Vị này chính là Minh chủ Không Sợ Minh chúng ta, Bạch Phong.”
Bắc Đẩu nói.
Nghe tiếng, lão già gật đầu một cái, sau một hồi quan sát Diệp Oản Oản, lão chống gậy đứng dậy, hướng về Diệp Oản Oản cười nói: “Bạch minh chủ, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu.”
“Ông không nên khách khí, lần này ông đích thân tới Không Sợ Minh chúng tôi, không biết có chuyện quan trọng gì?” Diệp Oản Oản ngồi xuống, nhìn lão già dòng chính, cũng không nói nhảm, đi thẳng vào vấn đề.
Nghe Diệp Oản Oản nói, lão già dòng chính khẽ mỉm cười: “Được, Bạch minh chủ sảng khoái, đã như vậy, tôi đây cũng không thừa nước đục thả câu. Lần này tới, là muốn yêu cầu Bạch minh chủ gia nhập vào trận doanh dòng chính chúng tôi.”
Lão ta vừa dứt tiếng, đầu lông mày Diệp Oản Oản nhất thời nhíu lại.
Diệp Oản Oản hoàn toàn không ngờ tới, mục đích chuyến đi này của lão già dòng chính, lại là lôi kéo mình.
Chỉ bất quá, nghĩ lại, Diệp Oản Oản liền ngay lập tức hiểu ra.
Giữa dòng chính và dòng thứ, nhất định sẽ có một trận đại chiến. Mà thế lực lớn nhỏ đông đảo của Độc Lập Châu, vô luận là dòng thứ cũng được, hoặc là dòng chính cũng được, tin rằng bọn họ đều hy vọng đem những trận doanh trung lập của Độc Lập Châu này kéo hướng về phe mình. Như vậy là hay nhất, thời điểm đại chiến bùng nổ sẽ có thể nắm chắc hơn.
Thấy Diệp Oản Oản yên lặng không đáp, lão già dòng chính tiếp tục cười nói: “Thật ra thì, Bạch minh chủ hẳn là đã biết, toàn bộ Độc Lập Châu, dòng chính chúng tôi mới là chính thống. Hơn nữa, thực lực của dòng chính càng cường đại hơn. Độc Lập Châu có 12 châu, bây giờ chúng tôi chỉ chiếm một châu, hầu như đã trở thành tồn tại đội sổ trong 12 châu. Sớm mấy năm, chúng tôi chưa từng chật vật qua như thế ở Độc Lập Châu này, Bạch minh chủ cho là thế nào?”
“Độc Lập Châu, 12 châu...”
Diệp Oản Oản như có điều suy nghĩ.
Sau mấy lần thôi miên của viện trưởng Xích Diễm, trong trí nhớ mà Diệp Oản Oản nhớ lại, quả thực có một đoạn như thế, vẫn là thông tin mà ông ngoại nói cho nàng.
Thật ra thì, Độc Lập Châu tổng cộng có 12 hòn đảo to lớn. Hiện tại, Độc Lập Châu mà bọn họ đang ở, vẻn vẹn chẳng qua là một trong số đó. Mà 12 hòn đảo hợp vào chung một chỗ, mới thật sự là Độc Lập Châu.
Bất quá, giữa mỗi châu của Độc Lập Châu, đều không hề có quen biết gì lẫn nhau, cho nên, người biết tới cũng không nhiều.
“Bạch minh chủ, chỉ cần Không Sợ Minh nguyện ý ủng hộ dòng chính, ngày sau, đợi đến khi dòng chính chúng tôi cầm quyền, dòng chính có thể bảo đảm, Không Sợ Minh tất nhiên sẽ tốt hơn so với ngày hôm nay, thế nào?” Lão già dòng chính cười nói.