Editor: Như Ý
Betaer: CN + Windy
————————
Giang Yên Nhiên ngơ ngác đứng tại chỗ, dường như hoàn toàn không nghĩ tới chuyện lại là như vậy.
Về phần Diệp Oản Oản…Sắc mặt của cô đen như đáy nồi, quả thật là sắp muốn nổ tung rồi:
“Con mịa nó… Liền vì một cái album có chữ ký của Hàn Thiên Vũ, mà cậu làm như vậy.”
Sở Phong nhất thời đính chính, “Đây là album trong vòng ba năm có chữ ký đặc biệt, giới hạn toàn cầu đấy! Chỉ có một ngàn bản! Trên thị trường căn bản là không có! Có tiền cũng mua không được!”
Giang Yên Nhiên cũng mở miệng phụ họa, “Cái này… Quả thật rất khó sở hữu… Mình khi đó chẳng qua là tùy tiện nói một chút thôi… Không nghĩ tới hắn lại…”
Lại sẽ làm tới mức này…
Diệp Oản Oản nghẹn đến lời gì cũng không thốt ra được.
Con mịa nó, chả nhẽ cô lại nói cái này cô có một đống sao?
Sở Phong…Phương thức ngược cẩu của tên tiểu tử này thật là càng ngày càng khiến người ta không thể nói rõ rồi…
Cô còn tưởng rằng là chuyện gì kinh thiên động địa, có nỗi khổ riêng mới không thể nói!
Thiếu niên gục đầu, tóc bị mồ hôi thấm ướt, đứng ở nơi đó giống như là một chú chó bị vứt bỏ phải lưu lạc, buồn buồn mở miệng, “Yên Nhiên, thật xin lỗi, đều là anh không tốt! Để cho em hiểu lầm, khiến em thương tâm…”
Diệp Oản Oản hỏi, “Cho nên, album đó cậu lấy được rồi sao?”
Sở Phong cúi đầu thấp hơn, “Vốn chỉ còn một ngày nữa học tỷ liền đáp ứng cho tôi, nhưng bởi vì mới vừa rồi vội vã chạy tới, học tỷ có chút tức giận, lại nói nhiều hơn ba ngày…”
Diệp Oản Oản hít sâu một hơi, “Cậu cũng không phải là muốn tiếp tục đi làm culi đi.”
Giang Yên Nhiên đứng ở một bên, không biết nên nói cái gì, thần sắc bất đắc dĩ, than nhẹ một tiếng, “Anh chớ đi, em chẳng qua là thuận miệng nói mà thôi…”
Người này… Làm sao…Làm sao ngốc như vậy…
Tuy nhiên lại khiến cho trái tim của cô trở nên mềm mại chưa từng có.
Từ sau chuyện Tống Tử Hàng, cô đối với Sở Phong thật ra thì từ đầu đến cuối không có cảm giác an toàn.
Nhưng là, người đàn ông này một lần lại một lần đem nơi bất an trong nội tâm cô san bằng từng chút một.
Vẻ mặt Sở Phong vô cùng nghiêm túc: “Nhưng mà, em thích… Chỉ cần là đồ vật em thích, anh đều hy vọng em có thể có được!”
Diệp Oản Oản nhức đầu không thôi, nâng đỡ cái trán, “Được rồi được rồi, chớ có rải thức ăn cho chó với tôi! Tiểu Lương bên kia cậu cũng không cần đi, cậu đi làm culi cho cô ấy, còn không bằng làm cho tôi!”
Diệp Oản Oản nói xong, bất đắc dĩ từ trong túi xách lấy ra cái album mang theo khi đi, “Cậu nói cái bản album limited trong vòng ba năm là cái này sao?”
Sở Phong vừa nhìn thấy album màu vàng kia, ánh mắt nhất thời sáng như bóng đèn, “Đúng! Chính là nó! Oản Oản tỷ! Cậu là làm sao lấy được, đừng nói là để cho tôi làm culi, coi như là làm công nhân da đen tôi cũng nguyện ý a!”
Khóe miệng Diệp Oản Oản hơi co rút, “Không cần cảm ơn, chỉ cần cậu sau này đừng có làm chuyện ngu ngốc như thế là được!”
Nói xong đem album đưa cho Giang Yên Nhiên.
Giang Yên Nhiên mở ra xem, lại còn là đặc biệt viết tên của cô, nhất thời mừng rỡ không thôi, “Oản Oản, cậu làm sao lấy được?”
Diệp Oản Oản thuận miệng giải thích, “Trước đó mình không phải đã nói với các cậu là mình làm việc ở Quang Diệu sao? Dù sao thì dựa vào quan hệ nên lấy được…”
Sở Phong bỗng nhiên tỉnh ngộ, “Đúng nga! Thời điểm mới vừa nghỉ hè có nghe nói cậu đi làm việc ở Quang Diệu! Oản Oản tỷ, cậu là làm gì? Có phải là trợ lý của nghệ sĩ nào? Có phải là đại minh tinh hay không? Có thể nhìn thấy Hàn Thiên Vũ hay không?”
Sở Phong cảm thấy hứng thú, liên tiếp truy hỏi.
Một bên Giang Yên Nhiên trầm ngâm nói, “Quang Diệu không có được mấy cái đại minh tinh nổi tiếng đi, bất quá, mình nhớ Cung Húc ở Quang Diệu.
Về phần Hàn Thiên Vũ, hắn là nghệ sĩ bên tổng công ty, hẳn là không dễ dàng nhìn thấy như vậy…”