Ha ha ha...
Diệp Oản Oản nghe được xạm mặt lại. Lâm Khuyết không giải thích cũng còn đỡ, vừa giải thích trong nội tâm nàng càng cảm thấy tồi tệ thêm.
Tư Dạ Hàn sắc mặt nghiêm túc nói, “Ngoan ngoãn ở lại đây chờ anh trở về. Nếu như em đi cùng anh, anh sẽ phải chiếu cố em, làm việc ngược lại cũng không tiện lắm.”
Nhìn thái độ Tư Dạ Hàn, nhất định là sẽ không để cho nàng đi rồi! Diệp Oản Oản suy nghĩ, chính mình đối với “loại sinh vật” như “mẹ chồng” này, dường như thật đúng là không có biện pháp giải quyết triệt để nào, càng cố gắng càng phản tác dụng, vì vậy chỉ có thể gật đầu, “Vậy cũng tốt, nếu có chuyện gì, nhất định anh phải lập tức nói cho em biết.”
Tư Dạ Hàn: “Được.”
Diệp Oản Oản nhíu mày, “Vậy ngày cưới của chúng ta liền quyết định là sau khi đại hội kết thúc nhé! Nếu như đến lúc đó mà anh vẫn chưa trở lại, vậy cũng đừng trách em cướp tài sản, phóng hỏa, kéo 500 anh em đi cướp rể đấy!”
Tư Dạ Hàn nghe vậy bật cười, “Không có khả năng này.”
Mặc dù, anh rất chờ mong.
Bắc Đẩu cầm lấy cái túi giấy màu nâu chạy tới, “Phong tỷ, thứ tỷ muốn đệ đã để cho người viết xong! Còn nữa, đệ đã phân phó, một khi có tin tức của Kỷ Hoàng liền thông báo cho tỷ! Tỷ hãy yên tâm!”
Biểu cảm của Tư Dạ Hàn dường như không có thay đổi gì, chẳng qua chỉ thản nhiên nhìn Bắc Đẩu một cái.
Diệp Oản Oản thì ngược lại, sống lưng cứng đờ, nhất thời đổi sắc mặt, trừng Bắc Đẩu một cái, “Được rồi, được rồi, lỗ tai tôi không có điếc, cậu nhỏ tiếng một chút.”
Nói xong, ho nhẹ một tiếng, vội vàng nhìn về phía Tư Dạ Hàn, cẩn thận từng li từng tí mà giải thích, “Bởi vì sau khi đi hải đảo, Kỷ Tu Nhiễm vẫn không có tin tức, cho nên em liền để người lưu ý một chút, anh đừng suy nghĩ nhiều nha!”
Tư Dạ Hàn phong khinh vân đạm đáp, “Trong mắt em, anh là người không biết phải trái như vậy?”
Diệp Oản Oản: “Ha ha, không phải đâu, anh không phải như vậy một chút nào! Anh có thể nhận biết phải trái, cho tới bây giờ em chưa bao giờ bị biển giấm dìm chết bao giờ!”
Tư Dạ Hàn: “...”
Diệp Oản Oản cười khan, sau đó từ trong tay Bắc Đẩu cầm lấy túi văn kiện, “Bảo Bảo, nếu anh muốn đi họp, vậy thì thuận tiện giúp em mang cái này theo luôn đi.”
“Cái gì?” Tư Dạ Hàn hỏi.
Diệp Oản Oản cười híp mắt trả lời, “Đương nhiên là công văn kiện dòng chính vi phạm hiệp ước! Đúng rồi, nếu như bọn họ không nguyện ý chịu phạt, vậy thì bồi thường tiền cũng được! Em không ngại đâu hàaa...!”
Tư Dạ Hàn hướng về “tiểu hồ ly” nhìn một cái, xoa xoa đầu của nàng, “Được rồi, giúp em tranh thủ đòi khoản bồi thường lớn nhất.”
Diệp Oản Oản nhất thời nhảy cỡn lên hôn Tư Dạ Hàn một cái, “Yêu anh nhất rồi!”
Một bên, Bắc Đẩu trố mắt nghẹn họng, chậc chậc thở dài, “Trước đó sao tôi lại sẽ có thể cảm thấy Tu La Chủ làm việc quá chính trực, không xứng với Phong tỷ của mình, bây giờ nhìn một chút, thật là quá xứng đôi...”
Lâm Khuyết: “Vậy có thể là cậu có hiểu lầm gì đó với Cửu ca nhà chúng tôi rồi!”
...
Đại hội thường niên quan trọng nhất của Độc Lập 12 Châu sắp tới, rất nhanh, Tư Dạ Hàn đã lên đường đi đến Thiên Thủy thành.
Sắc trời dần dần tối xuống, trước cửa Thiên Thủy thành.
Một chiếc xe màu đen vừa mới đậu, còn chưa kịp trình giấy tờ qua cửa, đã lập tức bị một đội nhân mã bao bọc vây quanh.
Mờ tối, một gã thanh niên trẻ tuổi mang giày lính cầm đầu, nhanh chân đi tới trước mặt chiếc xe màu đen, lạnh giọng hỏi: “Thiếu chủ xin dừng bước, phu nhân có lời mời.”
Khuôn mặt gã thanh niên trẻ tuổi kia giống như máy móc lạnh giá, không có bất kỳ cảm xúc nào, cả người thật giống như một lưỡi đao dính đầy máu tanh, chỉ đứng ở nơi đó thôi cũng đã đủ để cho người ta sinh ra hàn ý trong lòng.
Bên trong xe, Lâm Khuyết thò đầu nhìn ra bên ngoài một cái, thiếu chút nữa khóc lên, “Má ơi, là Ngụy Tử Khiên! Thôi xong rồi Cửu ca, dì Dung ngay cả Thiết Vệ Quân đều phái ra! Tôi đã nói không nên quay lại rồi mà, dì Dung khẳng định đang chờ bắt anh đấy! Đây không phải là đưa dê vào miệng cọp sao...”
Vừa nghĩ tới gương mặt xinh đẹp đến tột độ kia của dì Dung, chân của hắn đều run lập cập. Thế cho nên, ngay cả gương mặt tương tự kia của Cửu ca, hắn cũng không dám nhìn thẳng...