Convertor: Vovo
Editor: Hyna Nguyễn
————————-
Mấy người Diệp Oản Oản đang muốn rời đi, sau lưng đột nhiên truyền tới âm thanh của Lương Gia Hào.
“Chị.”
Lương Uyển Quân thân hình hơi ngừng lại, ánh mắt nhìn Lương Gia Hào không có lấy một tí cảm tình nào.
Đã từng là người em trai mà bà hết lòng thương yêu, bây giờ đối với ông ta thương nhiều bao nhiêu liền có thất vọng bấy nhiêu, thất vọng tích tụ quá nhiều, bây giờ thương tâm khổ sở cũng không còn, chỉ còn lại sự chết lặng mà thôi.
“Chị, hai người thật sự muốn dọn đi sao?” Lương Gia Hào hỏi.
Lương Uyển Quân nhìn về phía con gái mình, ánh mắt kiên định đáp: “Ừ, anh chị cũng đã làm phiền hai người một thời gian dài rồi.”
“Chị, em…” Lương Gia Hào thở dài nói: “Em biết chị và anh rể ban đầu đã giúp đỡ vợ chồng em rất nhiều, thật xin lỗi, em cũng thật sự là vì quá khó xử nên mới phải làm vậy thôi. Vậy công ty bên kia, anh rể còn có đi làm không?”
Diệp Oản Oản đứng ở một bên cười lạnh một tiếng, ông cậu này của cô nói nhiều như vậy, chính là muốn hỏi ba cô có tiếp tục đi làm ở công ty nửa hay không thôi?
Năng lực làm việc của ba cô quá cao, có thể một mình làm việc của nhiều người, thậm chí còn làm như trâu như ngựa, dĩ nhiên ông cậu này không nỡ bỏ qua nguồn lao động tạo ra lợi nhuận lớn như vậy rồi.
Người cậu này của cô căn bản không có tí năng lực quản lý gì cả, khoảng thời gian này có ba cô lo liệu mọi chuyện, công việc của ông ta quá nhẹ nhàng thoải mái buông lỏng không biết bao nhiêu.
Có thể nói người một nhà này được tiện nghi lại còn muốn khoe mẽ.
Không chờ để ba mẹ trả lời, Diệp Oản Oản đã mở miệng nói: “Đúng như lời em họ đã nói, chúng tôi phận làm con làm sao có thể để cho ba mẹ mình ở bên ngoài bôn ba mệt nhọc được.”
Một câu nói, hoàn toàn phủi sạch quan hệ cùng một nhà Lương Gia Hào.
Nếu mấy người đó là người thân thích thì việc chiếu cố có thể tạm được, nhưng người một nhà này đều khinh người quá đáng dù không nhớ đến công lao thì cũng phải nghỉ về khổ lao của người khác chứ, nhưng những người này ngay cả một người xa lạ cũng không bằng.
Sau lưng, Phương Tú Mai nghe xong một chút nhất thời nóng nảy: “Như vậy sao được, công ty còn có công việc bề bộn như vậy mà anh ấy mới làm được một nửa! Anh ấy giờ bỏ đi như vậy cũng quá là không có tính chịu trách nhiệm đi!”
Diệp Oản Oản cười một tiếng: “Ồ, không chịu trách nhiệm? Vậy không bằng để ba tôi đến làm ông chủ đi, lúc đó trách nhiệm tự dưng có thôi. À, mà đột nhiên tôi nghĩ đến chuyện này, công ty này ban đầu cũng là do ba tôi đầu tư tiền vào để xây dựng đi”
“Cô, cô nằm mơ đi!” Phương Tú Mai mặt nhất thời liền biến sắc.
“Thua mợ bà lại nằm mơ?.” Diệp Oản Oản nói xong, nhẹ nhàng cười cười, giọng ra vẻ an tâm nói: “Mợ à, cũng không cần khẩn trương đâu, bất luận là ngôi nhà kia hay công ty, nhà chúng tôi cũng đều không có hứng thú, dù sao thì nhà tôi cũng không có sở thích đem xương đã ném đi nhặt trở về.”
Lời nói này rõ ràng là đang giễu cợt cả nhà bọn họ không bằng chó lợn mà.
Diệp Oản Oản cũng lười cùng người một nhà này tiếp tục cải vã, trực tiếp kéo ba mẹ mình rời đi.
Phương Tú Mai ở phía sau giận đến tức chết, hướng về phía Lương Gia Hào tức giận mắng: “Anh cứ như vậy trơ mắt đứng nhìn em bị tiểu nha đầu kia khi dễ, ngay cả một câu cũng đều không nói vậy sao? Thật là tức chết đi mà”
Thấy Lương Gia Hào trầm giọng không nói lời nào, Phương Tú Mai đẩy ông ta một cái: “Anh nói một câu gì đi! Diệp Thiệu Đình rời đi, công ty bên kia một chuyện lớn nhỏ ai có thể làm được đây?!”
Lương Thi Hàm mắt đầy vẻ căm ghét nhìn chằm chằm sau lưng Diệp Oản Oản, “Mẹ kiếp, đi thì đi, dù sao đó cũng chỉ là mấy cái chó nhà có tang mà thôi, đắc ý cái gì, công ty không có ông ta chẳng lẽ không được sao!”
Phương Tú Mai hít sâu một hơi nói: “Thi Hàm nói đúng, đó chính là mấy cái chó nhà có tang, có cái gì tốt để kiêu ngạo cơ chứ, sau này dì Mỹ Huyên cùng chị Y Y của con sẽ ra tay giúp đỡ cho nên công ty chúng ta sẽ ổn thôi!”
Lương Thi Hàm gật đầu liên tục nói: “Hiện tại hơn một nửa giới giải trí đều là tập đoàn dưới tay Diệp thị của dượng, chị Y Y là tổng giám nghệ sĩ Hoàng Thiên, anh rể là tổng giám đốc Hoàng Thiên, bọn họ ngay cả một công việc để làm cũng không có, lại còn vọng tưởng muốn xoay mình, quả thật là ý nghĩ hảo huyền mà!”
Kim Đô Bích Hải.
“Con còn có việc, đi trước!” Đã đi đến cửa rồi nhưng Diệp Mộ Phàm lại không có vào trong.
“Mộ Phàm! Mộ Phàm! Đã trễ thế này, con còn muốn đi đâu vậy?” Lương Uyển Quân một mặt bất đắc dĩ nhìn theo bóng dáng con trai mình đang rời đi.
Một bên Diệp Thiệu Đình sắc mặt trầm lại, giữa hai lông mày tràn đầy vẻ mệt mỏi nói: “Được rồi, không cần phải để ý đến nó nữa, chúng ta vào nhà thôi.”