Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương

Chương 230: Chương 230: Dưỡng người rảnh rỗi




Editor: Hyna Nguyễn

—————–

Phương Tú Mẫn nhìn nữ nhi xinh đẹp lại ưu tú của mình mặt đầy biểu tình tự hào nói “Vâng vâng vâng, mẹ sai rồi, nữ nhi của mẹ xinh đẹp lại ưu tú như vậy chờ con thi đậu Đế Truyền, mẹ sẽ nói ba con đi tìm Mỹ Huyên cô cô của con để cho con có thể đi đến Hoàng Thiên thực tập!”

“Thật vậy chăng? Con thật sự có thể đi Hoàng Thiên thực tập sao?” Lương Thư Hàm vẻ mặt kinh hỉ hỏi lại.

“Đương nhiên, tổng tài phu nhân tập đoàn Diệp thị là cô cô của con đối với chuyện con vô đó thực tập mà nói còn không phải chỉ cần một câu nói của cô con thôi sao!”

……

Hai người nói chuyện hoàn toàn không hề kiêng dè dù Lương Uyển Quân đang đứng ở đó, Diệp Oản Oản nghe được thì Lương Uyển Quân khẳng định cũng nghe rất rõ ràng rành mạch.

Diệp Oản Oản nhìn đến mẹ mình đang nghe đến tên của cô sau đó sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch.

A, Lương Mỹ Huyên là cô cô ruột của Lương Thư Hàm sao?

Lúc cha cô còn chưa thất thế, Phương Tú Mẫn đối với Lương Mỹ Huyên chỉ là một nữ nhân không có tư cách nói chuyện với mình, hiện tại lại nhận Lương Mỹ Huyên thành cô cô ruột thịt của Lương Thư Hàm! Chuyện này mới nực cười là sao a!!!!

Lương Thư Hàm vốn đang bất mãn làm nũng lại nghe được ở cửa truyền đến một trận thanh âm của động cơ ô tô, tức khắc lộ ra tươi cười vui vẻ mà đi qua đó đón người, “Ba, ba đã trở lại rồi!”

Ánh mắt Diệp Oản Oản theo tầm mắt Lương Thư Hàm nhìn qua là cậu cô – Lương Gia Hào đã trở lại……

“Chồng à, anh đã trở lại rồi sao, công tác vất vả rồi!” Phương Tú Mẫn như con chim nhỏ nép vào người mà đi qua nghênh đón hắn còn giúp hắn cầm túi xách nữa.

Tan tầm trở về, đã được kiều thê cùng nữ nhi đáng yêu nghênh đón, Lương Gia Hào tâm tình rất là sung sướng nói “Sao mọi người lại ở trong sân làm cái gì vậy?”

“Em đang giúp tỷ tỷ phơi quần áo!” Phương Tú Mẫn mặt không đỏ tim không nhảy mà trả lời.

Lương Uyển Quân tựa hồ là đã có thói quen nhìn Phương Tú Mẫn nói một đằng làm một nẻo, trước mặt nói một chuyện sau lưng nói chuyện khác, cô cũng không muốn gây náo loạn làm ảnh hưởng đến tình cảm của hai vợ chồng em mình, vì thế cùng giống như trước đây cái gì cũng đều không nói ra, chỉ là lo lắng mà hướng phương hướng chiếc xe vừa dừng nhìn nhìn, sau đó nhìn về phía em trai cô hỏi “Gia Hào, anh rể của em đâu rồi? Như thế nào lại không cùng em trở về? Không phải nói hôm nay là cuối tuần có thể trở về nghỉ ngơi sao?”

Lương Gia Hào sắc mặt hơi có chút khó xử mà mở miệng nói, “Công ty gần đây lượng công việc cần giải quyết có chút hơi nhiều, anh rể còn dang ở lại tăng ca……”

Lương Uyển Quân lo lắng cho sức khỏe cũng như thân thể của chồng mình nghe đến đó tức khắc có chút nóng nảy hỏi lại “Em cũng biết thân thể của anh rể e không tốt, sao lại không khuyên anh ấy, lại cứ để cho anh ấy làm việc mệt nhọc như vậy?”

Lương Gia Hào bị nói có chút chột dạ nhất thời không nói ra lời phản bác nào “Em…”

Hắn kỳ thật căn bản không am hiểu quản lý công ty, hơn nữa Phương Tú Mẫn vẫn luôn nói không cần làm thì không cần làm, hai vợ chồng chị mình ở nhà hắn hắn đều không thu tiền nhà, cho nên xem như đây là việc trả nợ mà thôi, vì vậy hắn liền dứt khoát đem mọi việc đều đẩy cho anh rể làm.

Phương Tú Mẫn đứng ở bên cạnh nghe nói như thế, tức khắc mặt mày cau có khó chịu, bóp giọng mở miệng nói “Chị à, lời nói này của chị nghe không được phù hợp lắm, việc anh rể tham ô công quỹ việc đã lan ra khắp nơi, nếu như không phải Gia Hào đưa anh ấy tiến vào công ty thì có cái công ty nào dám nhận anh ấy chứ?

Nếu đã vào công ty tự nhiên phải làm việc thôi, công ty không phải là nơi nuôi dưỡng người rảnh rỗi! Người khác đều có thể tăng ca, vì cái gì anh rể liền không thể chẳng lẽ anh ấy là lão bản sao?



Phương Tú Mẫn nói xong nhìn về phía Lương Gia Hào, vẻ mặt ủy khuất cùng đau lòng nói “Gia hào, em bởi vì kính trọng cô ấy là chị của anh, có chút lời không nghĩ muốn nói ra nhưng lời chị ấy nói thật sự làm cho người ta quá thất vọng buồn lòng, anh không chỉ có muốn nuôi dưỡng chị mình, còn muốn chăm lo cho cả anh rể, hai người họ ở lại lâu như vậy một phân tiền tiền thuê nhà cũng chưa thu qua, anh còn hảo tâm cung cấp cùng an bài công việc cho anh rể nữa, chị anh ở chỗ của chúng ta cũng giống như quý phu nhân, nhà của chúng ta có phải chị ấy cũng muốn chiếm luôn hay không a?”

Lương Thư Hàm đang đứng ở một bên cũng sinh khí mà phụ họa “Cô cô người sao có thể như vậy chứ, ở nhà của cháu ăn cũng ở nhà cháu sao lại còn mắng ba cháu chứ, thật là bạch nhãn lang! Nếu như chịu không nổi nữa vậy thì cô cùng dượng dọn ra ngoài ở đi a, làm gì còn ăn vạ ở nơi này mãi không đi đem một nhà của cháu náo loạn không được bình yên!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.