Convertor: Vovo
Editor: Hyna Nguyễn
Điện thoại của Hứa Dịch
Muốn mách lẻo nhanh như vậy sao…
“Cậu trước tự ôn một chút đi, tôi đi nhận điện thoại đã.” Diệp Oản Oản đối với Lạc Thần mở miệng nói.
Lạc Thần gật đầu một cái, sau đó ngoan ngoãn cầm lấy kịch bản đi tới trên ghế sa lon ngồi xuống.
“Xin chào, tôi là Diệp Bạch.” Diệp Oản Oản mở miệng.
Hứa Dịch đầu kia điện thoại nghe được âm thanh của nam nhân truyền tới sửng sốt một chút, ngay sau đó rất nhanh phản ứng lại chắc là bên Diệp Oản Oản có người khác, cho nên dùng vẫn phải thân phận của Diệp Bạch.
“Khụ, Oản Oản tiểu thư, mới vừa rồi người giúp việc đưa thuốc đi vào, nhưng đã qua mười phút rồi, Cửu gia còn chưa có dùng thuốc.” Hứa Dịch tận chức tận trách mà mở miệng nói.
“Anh ấy đang làm gì?” Diệp Oản Oản cau mày hỏi.
“Sau khi cô rời đi, Cửu gia vẫn đang xem tài liệu.” Hứa Dịch yếu ớt mà trả lời.
“Ha ha.” Diệp Oản Oản cười lạnh một tiếng, sau đó trực tiếp cúp điện thoại.
Hứa Dịch bên kí nhìn điện thoại bị cắt đứt, theo bản năng nuốt nước miếng. Làm sao hắn luôn cảm thấy Oản Oản tiểu thư mới vừa cười lạnh… Có chút ghê người thế nhỉ.
Bất quá, trời cao hoàng đế ở xa, Oản Oản tiểu thư thật sự có thể có biện pháp để cho ông chủ nhà hắn ngoan ngoãn uống thuốc sao?
Trong phòng khách Lạc Thần cũng theo bản năng hướng về người đại diện của mình nhìn một cái.
Không biết hắn mới vừa rồi là gọi điện thoại với ai, vào lúc này vẻ mặt dường như so với thời điểm nhập vào vai diễn vừa nãy trạng thái còn đáng sợ hơn…
Treo điện thoại của Hứa Dịch xong sau đó, Diệp Oản Oản đeo tai nghe Bluetooth, sau đó gọi tới cho Tư Dạ Hàn.
Đây là cuộc gọi video. Đại khái qua mười mấy giây đồng hồ, đầu kia kết nối.
“Có chuyện gì sao?”
Nương theo âm thanh khàn khàn, trên màn ảnh điện thoại di động nhất thời xuất hiện một gương mặt thanh lãnh xuất trần, điên đảo chúng sinh.
Diệp Oản Oản bị gương mặt đó làm cho hoảng thần lại, thiếu chút nữa bị sắc đẹp mê hoặc quên cả tức giận, ổn ổn tinh thần mình lại rồi mới nói tiếp.
Diệp Oản Oản chống tay bám trên trán, lười biếng cười một tiếng: “Không có cái gì a, chính là trong lúc rảnh rỗi, “anh” có tính cho “em” một quẻ!”
Trên màn ảnh điện thoại di động, Tư Dạ Hàn nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của Oản Oản, chân mày hơi hơi hất lên, rõ ràng trên mặt cô cười tươi như hoa nhưng lại tiềm ẩn uy hiếp…
Càng để cho một người đại ma đầu nào đó lần đầu tiên trong cuộc đời mình có chút chột dạ…
Quả nhiên, một giây kế tiếp, Oản Oản liền đổi sắc mặt, cười khanh khách nói: ““Anh” tính ra bên tay “em” hiện tại để một chén thuốc, đã qua mười phút rồi mà còn chưa uống cạn nó!”
Tư Dạ Hàn nghe vậy, hướng về cánh cửa nhìn một cái.
Nơi cửa, Hứa Dịch đang tránh ở nơi đó bị hù dọa đến run một cái, hốt hoảng đụng vào cánh cửa, phát ra “Phanh” một thanh âm vang lên.
Diệp Oản Oản từng chữ từng chữ mà lạnh giọng mở miệng: “Hiện tại, khoảng cách chỉ cách “anh” ba bước, có một tiểu mỹ nhân đôi mắt trong veo như nước, “em” nếu như không uống thuốc, “anh” hiện tại liền đi qua đó ôm hôn hắn!”
Diệp Oản Oản bước ba về phía con cừu nhỏ Lạc Thần: “…”
Trên màn ảnh điện thoại di động Tư Dạ Hàn: “…”
Ánh mắt của Diệp Oản Oản không chút dao động nào, sáng loáng như đang nói cho đối phương biết, nếu hắn không uống thuốc, cô thực sự chuyện gì cũng đều làm được.
Cuối cùng… Tư Dạ Hàn cánh tay hơi duỗi ra, bưng lên chén thuốc một bên.
Diệp Oản Oản thấy Tư Dạ Hàn ngoan ngoãn uống thuốc rồi, rốt cục cũng hài lòng: “Hiện tại “em” đi nghỉ ngơi nửa giờ đi, sau đó lại tiếp tục công việc! Không cho cúp điện thoại, “anh” nhìn “em” nghỉ ngơi!”
Nói xong liền đem điện thoại di động duy trì ở trạng thái cuộc gọi video, đặt ở một bên, chuẩn bị tiếp tục đi nói vai diễn cho Lạc Thần. Sau đó, Diệp Oản Oản một ngẩng đầu lên, liền thấy Lạc Thần cúi thấp đầu, lỗ tai tựa hồ có hơi phiếm hồng.
Lúc này cô cuối cùng mới phản ứng lại, ách, cách cô ba bước thật sự có một tiểu mỹ nhân a