“Nếu đi cùng đi, nếu ở cùng ở!”
Ánh mắt Diệp Oản Oản rơi vào trên người Nhiếp Vô Danh, không chút do dự nói.
Nàng và Nhiếp Vô Danh là anh em ruột, lại là người thân nhất ở trên thế giới này. Diệp Oản Oản làm sao sẽ có thể bỏ lại Nhiếp Vô Danh, tự mình rời đi.
Cho dù là chết, Diệp Oản Oản cũng không làm được.
“A, thật hay cho huynh muội tình thâm, suýt nữa ta đều đã bị các ngươi làm cho cảm động.”
Nhiếp Linh Lung nhìn Diệp Oản Oản, lạnh giọng cười đểu.
Vào giờ phút này, Diệp Oản Oản cũng không có tâm tư phản ứng lại Nhiếp Linh Lung, đỡ lấy Nhiếp Vô Danh, vội vàng nói: “Anh, chúng ta đi... Em dẫn anh đi bệnh viện, anh nhất định sẽ không sao!”
“Đi?”
Nhiếp Linh Lung nhìn hai người chằm chằm: “Chuyện cho tới bây giờ, còn muốn chạy đi đâu đây? Không bằng, ta đưa các ngươi đi xuống dưới đất, cũng không cô phụ các ngươi huynh muội tình thâm. Trên đường xuống Hoàng Tuyền cũng có bạn.”
Lúc này, người đi đường trên phố ăn vặt đã sớm né tránh, bốn phía không người, lộ ra khung cảnh có chút trống vắng.
Từ sớm lúc trước, Diệp Oản Oản cũng đã ung dung thản nhiên nhắn tin cầu viện cho Đại trưởng lão, để cho bọn họ tìm đến.
Nhưng khoảng cách từ Không Sợ Minh đến nơi này, cũng không tính là gần. Coi như Đại trưởng lão lập tức chạy tới đầu tiên, cũng còn cần có ít nhất nửa giờ. Mà tình huống thân thể của Nhiếp Vô Danh, tuyệt đối không cho phép kéo dài thời gian như vậy.
Lần đầu tiên, Diệp Oản Oản cảm thấy, nửa giờ đối với nàng lại quan trọng như thế, thời gian sao trôi thật mau.
Sợ rằng Nhiếp Vô Danh không có cách nào chống nổi nửa giờ, anh nhất định phải trong thời gian ngắn nhất đến bệnh viện...
Diệp Oản Oản nhìn về phía Nhiếp Vô Danh.
Nhiếp Vô Danh sắc mặt trắng bệch, trên trán cũng không ngừng có mồ hôi lạnh tràn ra, hô hấp cũng càng lúc dồn dập.
“Anh, thừa dịp hiện tại... Anh đi trước! Nghe em một lần, đến bệnh viện, mọi chuyện, để em lo!”
Bỗng nhiên, Diệp Oản Oản đứng chắn ở trước mặt Nhiếp Vô Danh.
“Các ngươi, cái trò huynh muội tình thâm này, ta đã nhìn chán rồi!”
Nhiếp Linh Lung thần sắc lạnh lùng, chợt phất phất tay.
Theo chỉ thị của Nhiếp Linh Lung, mấy tên sát thủ nhanh chóng tiến lên tấn công Diệp Oản Oản.
Từng chiêu từng thức, ác độc vô cùng, chuyên môn nhắm vào chỗ yếu hại, là kỹ thuật giết người thuần túy nhất, chỉ nhắm vào tính mạng của con người, không nhằm vào bất kỳ thứ khác.
Thấy vậy, Diệp Oản Oản cắn răng. Bất kể như thế nào, hôm nay, nàng nhất định phải bảo vệ Nhiếp Vô Danh, cho dù là liều mạng!
Nhưng mà, tốc độ của mấy người kia, thật sự là quá nhanh, đã sắp đến nơi mà Diệp Oản Oản cũng chỉ miễn cưỡng thấy rõ.
Những người này, cơ hồ đều là cao thủ thuộc đội ám sát hàng đầu của Nhiếp gia. Bây giờ Nhiếp Linh Lung trở thành Nhiếp gia chủ, tự nhiên là có tư cách điều động bọn họ.
Đội ám sát của Nhiếp gia, chỉ nghe theo mệnh lệnh gia chủ, không lo chuyện khác.
Đúng vào lúc này, một đôi bàn tay ấm áp, nhẹ nhàng đặt lên vai trái Diệp Oản Oản.
Chợt, Nhiếp Vô Danh tiến lên một bước.
“Ai dám đả thương em gái ta!?”
Tiếng gầm lạnh giá thấu xương của Nhiếp Vô Danh vang lên, cùng với đó là một khí thế kinh người như dã thú. Một tên sát thủ đội ám sát, vì bất ngờ không kịp đề phòng, bị Nhiếp Vô Danh tung cùi chỏ, hung hăng đập thẳng vào mặt.
Một giây kế tiếp, tên sát thủ đội ám sát kia, cả người bay ngang ra ngoài như diều đứt dây.
“Ầm”!!
Một tiếng vang thật lớn, chỉ thấy người kia đụng lõm cả bức tường bằng đá tảng, cả người dính chặt vào trong vách tường, khí tuyệt bỏ mình tại chỗ.
Nhìn thấy Nhiếp Vô Danh đã trúng độc sắp chết chắc, lại vẫn có thể bộc phát ra chiến lực mạnh mẽ như vậy, những tên sát thủ còn lại trong đội ám sát trố mắt nhìn nhau, trong mắt hiện ra vẻ chấn động.
“Không cần sợ hãi, Nhiếp Vô Danh đã là nỏ hết đà!”
Nhiếp Linh Lung lạnh giọng quát lên.
Nhiếp Linh Lung dứt tiếng, trong mắt vài tên sát thủ còn lại lại hiện ra vẻ băng lãnh, cũng không chuyển đổi mục tiêu, tiếp tục hướng về phía Diệp Oản Oản ở sau lưng Nhiếp Vô Danh lướt tới.