Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.com
---
Diệp Oản Oản ngồi ở trên ghế, trước người là một cái bàn làm việc, trên bàn để mấy cây bút và văn kiện.
Nhìn thấy lính đánh thuê đẳng cấp cao như cấp A và S không ngừng đi qua trước mặt, Diệp Oản Oản trợn tròn cặp mắt. Chẳng lẽ gian hàng của mình còn không đủ sức hút sao?
Những vị lính đánh thuê đẳng cấp cao này, sau khi kiếm được đầy đủ điểm cống hiến xong, từ trong học viện, có thể dùng điểm cống hiến đổi lấy một số tiền rất lớn. Mà Diệp Oản Oản cho rằng, chỉ mình ra giá tiền cao hơn học viện Xích Diễm, vậy thì hẳn không thành vấn đề.
Nhưng mà... vẫn ế mốc ế meo.
Lý Tân bên kia cũng đã sớm phát ra tin tức. Nhưng mấy tên lính đánh thuê cấp D nói chung cũng chẳng có sức ảnh hưởng gì mấy. Dù có nói ra, cũng chưa chắc đã có người nào chịu tin tưởng.
Trong lúc Diệp Oản Oản lắc đầu thở dài, một vị lính đánh thuê cấp A trẻ tuổi, đi tới bên cạnh bàn làm việc của Diệp Oản Oản, quan sát hồi lâu, chợt cau mày hỏi: “Gian hàng này của cô là làm gì?”
Nhìn thấy có người quan tâm, tinh thần Diệp Oản Oản nhất thời tỉnh táo hẳn lên, quan sát vị lính đánh thuê trắng trẻo thanh tú trước mặt mình.
“Tôi muốn tuyên bố nhiệm vụ...” Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm lính đánh thuê trẻ tuổi, ánh mắt khẽ nheo lại.
“Cô tuyên bố nhiệm vụ?” Lính đánh thuê cấp A có chút hờ hững nhìn lấy Diệp Oản Oản.
“Không sai.” Diệp Oản Oản gật đầu giải thích với lính đánh thuê cấp A: “Cô dùng tên của tôi nhận nhiệm vụ. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, tôi sẽ trả tiền cho cô!”
“Ý là, tôi dùng tên của cô nhận nhiệm vụ, sau khi hoàn thành, điểm cống hiến là của cô, còn cô trả tiền cho tôi, có đúng không?” Lính đánh thuê cấp A hỏi.
“Đúng, chính là ý này!” Diệp Oản Oản vuốt cằm nói.
Thật ra thì, nói trắng ra chính là dùng tiền đi đổi lấy điểm cống hiến lính đánh thuê vinh dự mà thôi.
“Vậy cô có thể chi bao nhiêu?” Lính đánh thuê cấp A nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, cau mày hỏi.
Nghe vậy, Diệp Oản Oản nhìn lướt qua bốn phía, chợt thấp giọng nói: “Tôi trả nhiều hơn so với học viện 1%.”
“1%?” Lúc này, lính đánh thuê cấp A lắc đầu một cái: “Chỉ có 1%, vậy cũng không được bao nhiêu tiền, thôi bái bai!”
Dứt lời, lính đánh thuê cấp A xoay người định rời khỏi.
Thấy vậy, Diệp Oản Oản vội vàng nói: “Quay lại đi, tôi trả thêm một chút!”
“Vậy cô tăng thêm bao nhiêu?” Lính đánh thuê cấp A xoay người trở lại, một lần nữa nhìn về phía Diệp Oản Oản.
“2%!” Diệp Oản Oản nói.
“Gặp lại sau!”
“Chờ một chút... 3%! Hẳn là đủ rồi chứ!” Diệp Oản Oản vội vàng ngăn lính đánh thuê cấp A lại.
“Quá ít!” Lính đánh thuê cấp A lắc đầu.
“Được được được, vậy cô nói xem tăng thêm bao nhiêu thì được?”
Đợi nửa ngày mới gặp được một người hỏi thăm, Diệp Oản Oản há có thể cứ như vậy để cô ta rời đi?
“Trước đó Tử Thần sư huynh cũng đã làm những chuyện tương tự. Nhưng cái giá mà Tử Thần sư huynh trả là 300% giá của học viện.” Lính đánh thuê cấp A nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, mở miệng nói.
Nghe vậy, Diệp Oản Oản sững sờ cả người.
300%?
Chính mình đem Không Sợ Minh cùng Tử Vong Hoa Hồng bán đi cũng chưa chắc đủ tiền nữa là!
“Vậy... Cô đi tìm Tử Thần sư huynh đi!” Khóe miệng Diệp Oản Oản co rúm lại. Quả thực là không cách nào so sánh được với con-nhà-người-ta mà!
“Đấy là lúc trước, nhưng Tử Thần sư huynh đã rất lâu không tiếp tục làm. Cho nên, nếu cô muốn chúng tôi bán mạng cho cô, ít nhất cũng phải cho một giá tiền hợp lý chứ!” Lính đánh thuê cấp A nói.
“Xin mời ra giá!” Diệp Oản Oản cau mày lên tiếng.
“10%.” Hồi lâu sau, cô nàng lính đánh thuê cấp A này mới nói ra giá cả mong muốn của mình.
“Như vậy đi, tôi ra giá nhiều hơn 8%, nếu cô cảm thấy thích hợp thì làm, không thích hợp thì coi như xong.” Diệp Oản Oản thở dài một cái. Giá thị trường đã bị Thẩm đại công tử phá nát bấy rồi…