Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn
---
Biểu tình thời khắc này của Tư Dạ Hàn, quả thật y hệt như lúc biết nàng muốn cùng Cố Việt Trạch bỏ trốn vậy…
Diệp Oản Oản nhất thời trợn mắt nhìn Nhiếp Vô Danh một cái. Mịa, không nắm bắt xem tình huống một chút, lặng lẽ nói riêng với nàng được sao? Thật sự đúng là muốn hại chết nàng mà!
Diệp Oản Oản liếc nhìn sắc mặt khó coi của Tư Dạ Hàn bên cạnh, lại nghĩ đến Đường Đường, quả thật là tiến thoái lưỡng nan: “Cùng nhau trở về? Chuyện này...”
Nhiếp Vô Danh vẻ mặt đau khổ nói, “Hữu Danh muội muội, tôi cũng biết yêu cầu này thực sự làm cho người ta cảm thấy khó xử! Nhưng mà tiểu ma đầu cứ khăng khăng phải thỏa mãn yêu cầu này, nếu không liền không đi...”
Diệp Oản Oản nhíu chặt chân mày, nàng quả thật cực kỳ không nỡ bỏ Đường Đường, nhưng mà, có thể thường xuyên đi thăm Đường Đường một chút, nàng cũng đã thỏa mãn...
Hiện tại bảo nàng và Đường Đường cùng nhau trở về?
Nhưng mà hiện tại coi như có cùng nhau đi qua đó, hiện tại mẹ của Đường Đường đã tìm được, nàng lại lấy thân phận gì để đi với Đường Đường cùng nhau trở về.
Dĩ nhiên, trọng điểm là, Tư Dạ Hàn làm sao có thể đồng ý...
Diệp Oản Oản chật vật mở miệng nói: “Xin lỗi, chuyện này sợ rằng không ổn...”
Không đợi Nhiếp Vô Danh mở miệng nói chuyện, nơi đỉnh cầu thang lầu 2 đột nhiên truyền tới một loạt tiếng bước chân.
Diệp Oản Oản theo bản năng quay đầu lại, liền nhìn thấy cậu bé đứng ở sau lưng nàng, giống như một chú thú cưng bị người ta ném cái oạch xuống đất, ngay cả lông nhung trên người đều đã mất đi sinh cơ: “Mẹ, mẹ không cần Đường Đường rồi sao...?”
Diệp Oản Oản cơ hồ trong nháy mắt liền mềm lòng, cái gì cũng đều quên mất, coi như để cho nàng phụng bồi Đường Đường bảo bối đi đến chân trời góc biển đều được.
Nhất là khi nàng nghe được một tiếng “Mẹ” kia.
Diệp Oản Oản đi tới, một tay đem cậu bé ôm vào trong ngực, ôm lấy thân thể mềm mại núc ních của cậu nhóc, tâm tình bị dồn nén nãy giờ bỗng ùa ra, “Không có! Mẹ làm sao lại sẽ không cần Đường Đường! Mẹ cũng không nỡ bỏ Đường Đường...”
Cậu bé ôm lấy nàng thật chặt, sợ bị vứt bỏ, “Đường Đường không muốn rời xa mẹ!”
Trái tim Diệp Oản Oản bỗng co thắt lại đau đớn, “Đường Đường, thật xin lỗi, mẹ lừa con…Nhưng mà, mặc dù con cũng không phải là Bảo Bảo của mẹ, nhưng mẹ thật sự, thật sự vô cùng, vô cùng yêu con. Đường Đường là bảo bối đáng yêu nhất trên đời, người người đều yêu thích...”
“Mẹ cũng cực kỳ không nỡ bỏ Đường Đường, nhưng mà, mẹ của con, ông ngoại, bà ngoại của con, tất cả bọn họ khẳng định cũng đều vô cùng nhớ con.”
Diệp Oản Oản hít sâu một hơi, rốt cục vẫn phải mở miệng nói ra câu nói kia: “Bảo bối, con nên về nhà.”
Cậu bé ôm thật chặt cổ của Diệp Oản Oản, không nói tiếng nào, hoàn toàn không nguyện ý buông tay.
Lúc này, điện thoại di động của Nhiếp Vô Danh vang lên.
Nhiếp Vô Danh cẩn thận từng li từng tí đi tới trước mặt tiểu gia hỏa: “Đường Đường, là điện thoại của bà ngoại con.”
Cậu bé như cũ không nhúc nhích.
Nhiếp Vô Danh thần sắc khó xử hướng về Diệp Oản Oản nhìn lại.
Diệp Oản Oản khẽ vỗ lưng của tiểu gia hỏa một cái: “Bảo bối, nghe điện thoại đi!”
Đường Đường lúc này mới buông lỏng Diệp Oản Oản, từ trong tay của Nhiếp Vô Danh nghe điện thoại.
“Bà ngoại...”
Nghe được âm thanh của Đường Đường, phu nhân ở đầu kia điện thoại di động lập tức kích động đến mức thanh âm khẽ run, “Alô, bảo bối! Bà ngoại rất nhớ con!”
Cậu bé mềm giọng mở miệng: “Đường Đường cũng nhớ bà ngoại!”
Nghe được cháu ngoại nói, đầu kia điện thoại di động dường như truyền tới tiếng khóc của phu nhân, sau đó bên kia trầm mặc một hồi, đại khái là phu nhân đang tự mình tiết chế lại cảm xúc, sau đó mới mở miệng tiếp tục nói: “Bảo bối, cậu con đã nói với con chưa? Mẹ con đã tìm được! Lăng Phong, Lăng Vân đang đi đón con, bà ngoại làm cho con rất nhiều đồ ăn ngon, đang cùng ông ngoại, còn có mẹ cùng nhau chờ con trở lại...”
Cậu bé bỗng nhiên rơi vào trong trầm mặc.
“Alô, Đường Đường?”
Diệp Oản Oản mơ hồ nghe được đầu kia điện thoại di động có giọng nói của bà ngoại Đường Đường, đưa tay ra vuốt ve mái tóc của tiểu gia hỏa, “Nói với bà ngoại đi, con rất nhanh liền sẽ về nhà.”