Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.com
---
Nhìn thấy nhân vật cao tầng càng ngày càng nhiều, Lôi Hạ mặt đầy ý cười lạnh, hắn ngược lại muốn nhìn một chút, hôm nay cái tên Cung lão này, làm cách nào có thể thu dọn đống bừa bộn này.
“Cung lão, sao ông lại thu nhận một tên lính đánh thuê cấp D làm đệ tử...”
“Cung lão, mặc kệ đệ tử của ông như thế nào, nhưng đã có hành vi đào ngũ, thì nhất định phải chịu xử lý.”
Lúc này, không ít nhân vật cao tầng, hùa vào như một đám ruồi vo ve.
Vào giờ phút này, chân mày Cung lão hơi nhíu lại, nhìn về phía Diệp Oản Oản, mở miệng hỏi: “Oản Oản, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, đào ngũ ly khai, sao có thể có chuyện này?”
Nghe Cung lão hỏi vậy, Diệp Oản Oản khẽ gật đầu một cái: “Sư phụ, đơn thuần là có người vu hãm con, đệ tử cũng chưa bao giờ làm ra những chuyện như đào ngũ.”
“Hừ, thật là chuyện cười lớn! Ngươi nói là, đường đường là một vị huấn luyện viên Xích Diễm như ta, còn phải vu hãm một tên lính đánh thuê cấp D như ngươi sao?” Trương Đạt trừng mắt lườm Diệp Oản Oản một cái.
“Ha ha...” Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm Trương Đạt, khóe miệng hơi hơi dương lên, nở một nụ cười lạnh như băng: “Nếu ngươi biết ta là lính đánh thuê cấp D, vậy ngươi cũng nói xem, một tên lính đánh thuê cấp D như ta vì sao phải đào ngũ? Cùng lắm thì nghỉ học là được rồi! Học viện Xích Diễm, chỉ có lính đánh thuê đạt tới cấp B mới không cách nào nghỉ học, chỉ có thể đào ngũ. Một lính đánh thuê cấp D như ta, muốn rời đi, vì sao không nghỉ học, mà phải đào ngũ? Ngươi có não không vậy?”
“Ngươi...” Trương Đạt chỉ Diệp Oản Oản: “Càn rỡ, ngươi dám nói chuyện với huấn luyện viên như vậy à? Loại người không coi bề trên ra gì như ngươi, có ý tưởng cổ quái làm ra mấy việc như đào ngũ, cũng là bình thường!”
“Không coi bề trên ra gì?” Mặt Diệp Oản Oản đầy vẻ kinh ngạc: “Bề-trên trong miệng ngươi nói, là ngươi sao? Kỳ quái, ta trả tiền tới học viện học tập, một tên huấn luyện viên cấp thấp như ngươi, nhận tiền của lính đánh thuê cấp D chúng ta, không cố gắng dạy dỗ bọn ta, mà còn đi vu hãm khiển trách vớ vẩn! Học viện Xích Diễm làm sao lại có thể có loại sâu mọt như ngươi!”
“Ngươi...!”
Trương Đạt chỉ vào Diệp Oản Oản, sắc mặt lúc xanh lúc trắng. Cho tới bây giờ vẫn chưa có một tên lính đánh thuê cấp D nào, dám nói chuyện như vậy đối với hắn.
“Ngươi cái gì mà ngươi!” Diệp Oản Oản đảo mắt nhìn những người lính đánh thuê cấp D xung quanh: “Tự nhìn một chút đi, những vị sư huynh sư tỷ này, có những người đã đến học viện Xích Diễm 4-5 năm rồi, đến bây giờ vẫn còn là lính đánh thuê cấp D, có phải là lỗi của ngươi hay không?”
Nghe Diệp Oản Oản nói như vậy, bốn phía, không ít các vị lính đánh thuê cấp D lão làng đồng loạt gật đầu.
“Đúng vậy! Tôi đã làm lính đánh thuê cấp D 3 năm rồi đấy, vậy mà chẳng học được cái gì! Hàng năm nộp nhiều tiền như vậy, ngay cả cấp C cũng không thăng lên được! Người nhà tôi đều nói tôi là kỳ tài võ đạo, học cái gì cũng nhanh, khẳng định không phải là vấn đề xuất phát từ tôi!”
“Hừ, tôi đã 5 năm rồi này, không phải vẫn là lính đánh thuê cấp D sao? Có vài vị huấn luyện viên Xích Diễm, bí mật nhận đút lót mới chịu dạy dỗ đàng hoàng. Không chịu đút lót, có lúc còn bị chèn ép, bị dìm... Tôi cảm thấy vị sư muội này nói không có chỗ nào sai cả!”
Mọi người tuy là oán hận chất chứa đầy bụng, nhưng cũng không ai dám lớn tiếng bàn tán, chỉ có thể xì xào với nhau.
“Cung lão, vị đệ tử này của ông, miệng lưỡi bén nhọn thật! Thân là học viên lính đánh thuê, ngay trước mặt mọi người chống đối huấn luyện viên, còn nói huấn luyện viên vu hãm cô ta, có phần cũng quá càn rỡ!”
Một vị lão giả cao tầng của học viện Xích Diễm, lạnh giọng trách mắng.
“Ha ha, quả là dạng sư phụ nào thì có dạng đồ nhi đó!” Lôi Hạ cười lạnh một tiếng.
“Cung lão, chúng tôi cũng biết Nhiếp Vô Ưu mất tích, còn có việc kỷ lục của Nhiếp Vô Ưu bị Nhiếp Linh Lung phá vỡ khiến ông rất tức giận. Nhưng về mặt bồi dưỡng đệ tử, quả thực là trưởng lão Lôi Hạ làm tốt hơn ông. Ông cũng không nên vì vậy mà thu nhận bừa đám đệ tử kém cỏi như vậy, tự làm nhục chính mình.” Một vị lão bà nhìn chằm chằm Cung lão nói.