Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.com
---
“Minh chủ, đến lúc đó, hay là chúng tôi không vào trong học viện, vạn nhất bị người khác nhận ra cũng không tiện. Để không khiến người khác nảy sinh nghi ngờ, vẫn là nên để hắn hộ tống Minh chủ gia nhập học viện?” Đại trưởng lão nói.
“Được.” Diệp Oản Oản đồng tình.
“Tham... Tham kiến Minh chủ đại nhân!”
Lục tuần lão giả nhìn thấy Diệp Oản Oản, thần sắc vạn phần kích động.
Đứng ở trước mặt hắn, nữ nhân có gương mặt trang điểm vô cùng xấu xí này, chính là lão đại của Không Sợ Minh, Tóc Húi Cua ca của Độc Lập Châu...
“Không cần đa lễ.” Diệp Oản Oản lại cười nói.
“Đa tạ Minh chủ!” Lục tuần lão giả gật đầu liên tục.
Rất nhanh, một nhóm 4 người, rời khỏi Không Sợ Minh, lái xe tiến về hướng học viện Xích Diễm.
“Minh chủ, một gã học viên của học viện Xích Diễm, lần trước ám sát Cẩu Tạp Chủng, nghe nói cũng đã mất tin tức.” Trên xe, Đại trưởng lão hướng về Diệp Oản Oản mở miệng nói.
“Ám sát Cẩu Tạp Chủng?” Diệp Oản Oản thần sắc đầy quái dị. Học viên nào lại ngốc đến vậy, loại nhiệm vụ đi nạp mạng này mà cũng nhận, không làm đã không chết rồi…
Không còn tin tức, phỏng chừng chính là đã bị Dịch Thủy Hàn xử lý. Cái anh chàng Dịch Thủy Hàn kia tuyệt đối không phải là một chiếc đèn cạn dầu…
Tam đại học viện, đều là học viện chuyên đào tạo sát thủ, không nhằm vào bất luận một đối tượng nào. Chỉ cần có nhiệm vụ thích hợp, liền sẽ tiếp nhận. Học viên sẽ chịu trách nhiệm hoàn thành nhiệm vụ. Mà có một số nhiệm vụ có độ khó siêu cao, thông thường mà nói, cơ hồ sẽ không một ai lại đi tiếp nhận.
Thí dụ như các loại nhiệm vụ: lấy một sợi tóc của Tu La Chủ, lấy một chiếc nhẫn của Kỷ Hoàng vậy.
Loại nhiệm vụ lấy mạng của Dịch Thủy Hàn, trừ phi là não bị úng nước rồi, hoặc là chán sống không muốn sống tiếp, nếu không, tuyệt đối không có khả năng sẽ có lính đánh thuê đi nhận nhiệm vụ này.
Nửa ngày sau, Tam trưởng lão lái xe tới một chỗ dưới chân núi.
Một trong tam đại học viện lính đánh thuê của Độc Lập Châu, học viện Xích Diễm, chính là ở trên núi, hơn nữa cấm tuyệt đối xe cộ đi lại. Bất kỳ người nào tới, chỉ có thể đi bộ để vào học viện.
Chính bởi vì nhập gia tùy tục, mấy người chỉ có thể xuống xe đi bộ.
Dọc theo con đường này, đúng như Kỷ Tu Nhiễm nói, đích xác là có chút không yên ổn. Học viên tới tham gia khảo hạch lần này, số lượng vô cùng nhiều. Ở nửa đường, Diệp Oản Oản có thể nhìn thấy rất nhiều người bởi vì một lời không hợp mà đánh nhau bể đầu sứt trán.
Chỉ bất quá, bọn họ vẫn tính là thái bình, đi một lèo thông suốt không gặp trở ngại.
“Các ngươi trở về đi thôi!” Diệp Oản Oản hướng về Đại trưởng lão và Tam trưởng lão phất tay nói.
“Minh chủ, chúng tôi tiễn cô lên núi...” Tam trưởng lão ý cười đầy mặt.
“Không cần đâu, trở về đi thôi.” Diệp Oản Oản tiễn khách.
Tam trưởng lão: “...”
Bọn họ hóa trang già như vậy, lại cùng Minh chủ trèo đèo lội suối đi tới chỗ này, chỉ để nói chuyện phiếm với nàng dọc đoạn đường đi cho đỡ chán hay sao?
Hai vị trưởng lão làm sao biết được, Minh chủ nhà bọn họ mang theo bọn họ, thật ra chỉ là vì sợ trên đường xảy ra biến cố gì, để cho bọn họ làm vệ sĩ mà thôi. Nếu như là đã bình an đến chỗ cần đến, bọn họ tự nhiên cũng cần phải trở về.
Bất đắc dĩ, Đại trưởng lão và Tam trưởng lão chỉ có thể rời đi trước.
Về phần thành viên tinh anh của Không Sợ Minh, thì lại được cho lưu lại.
Tham gia khảo hạch của học viện Xích Diễm, căn cứ theo tình hình chung mà nói, thế hệ thanh niên các thế lực lớn, đều cần mang theo tộc nhân, người bình thường cũng phải mang theo người nhà. Chỉ vì học viện Xích Diễm cần biết rõ tình hình gia đình của học viên dự thi, để tránh nhiệm vụ thất bại bị giết, lại không có người nhà giúp nhặt xác…
“Lão gia tử, ông xưng hô như thế nào?” Diệp Oản Oản nhìn vị thành viên tinh anh Không Sợ Minh đứng ở bên cạnh mình vâng vâng dạ dạ, thấp giọng cười nói.
“Minh chủ, ngài làm tôi tổn thọ rồi, Minh chủ cứ gọi tôi là Tiểu Lưu là được rồi.” Lão già hết sức lo sợ nói.
Diệp Oản Oản: “...” Nhìn một lão già hơn 60 tuổi, tự xưng là Tiểu Lưu. Đây thật là... Không gọi được mà!