Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.com
---
Trước mặt, vị thiếu nữ đáng yêu ngọt ngào đến vậy, lại có thể sẽ là Minh chủ Không Sợ Minh của bọn họ?
“Phong tỷ...”
Rất nhanh, Thất Tinh cũng đi lên, hướng về Diệp Oản Oản thi lễ.
Mắt thấy tránh không thoát, Diệp Oản Oản chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, thừa nhận thân phận của mình.
Cái đám này con mịa nó, tham gia yến hội của người khác, lại không thể ăn uống từ tốn một chút sao? Ăn đến không kịp thở thế này, quả thật là làm mất hết mặt mũi của mình và Không Sợ Minh…
“Phong tỷ, tỷ làm sao bây giờ mới đến vậy, đồ ăn của Thẩm gia quá ngon! Hic, tỷ tới sớm một chút là được rồi. Hiện tại phỏng chừng đều đã sắp bị ăn xong. Đệ có để dành lại một chút ở chỗ này cho tỷ, nhân lúc còn nóng mà ăn...” Lúc này, Bắc Đẩu đem đĩa thức ăn đưa cho Diệp Oản Oản.
“Cậu không phải... Không phải là người đó sao?” Thẩm gia đại công tử nhìn về phía Bắc Đẩu, bỗng nhiên sửng sốt một chút.
Hắn giống như đã gặp cậu thanh niên này, nếu như nhớ không lầm, chắc là tại Không Sợ Minh...
“Mỹ nữ, cô nhận biết người của Không Sợ Minh?” Thẩm gia đại công tử nhìn về phía Diệp Oản Oản, mặt đầy hiếu kỳ, hoàn toàn không hề ý thức được, nữ nhân trước mặt chính là Không Sợ Minh Chủ.
Còn không đợi Diệp Oản Oản mở miệng nói chuyện, Nhiếp Vô Danh ôm lấy bả vai của Thẩm gia đại công tử: “Thẩm lão đệ, tôi trước tiên cùng cậu đi chiêu đãi những vị khách quý kia. Hôm nay cậu là chủ nhà, ngàn vạn lần chớ chậm trễ...”
Dứt lời, không cho Thẩm gia đại công tử cơ hội mở miệng, Nhiếp Vô Danh thuận tay đem Thẩm gia đại công tử lôi đi.
...
“Phong tỷ, tỷ ăn không?” Bắc Đẩu bưng dĩa đồ ăn vặn hỏi.
“Cậu chưa ăn cơm sao?” Lòng Diệp Oản Oản tràn đầy bất đắc dĩ.
“Vậy khẳng định là chưa ăn đâu nha! Biết hôm nay là yến hội của Thẩm gia, hai ngày nay đệ cũng không ăn cơm, chính là vì bữa tiệc này.”
Bắc Đẩu cười nói.
Diệp Oản Oản: “...” Mịa nhà nó, không hổ là tinh anh Không Sợ Minh của ta…
“Tôi ăn rồi, không đói bụng.” Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm Bắc Đẩu nói.
Nghe vậy, Bắc Đẩu hơi nhíu mày: “Đáng tiếc... Phong tỷ, tỷ không ăn, vậy đệ cùng Thất Tinh đi tới mấy bàn phía trước ăn vậy...”
“Được! Cậu đi đi...” Khóe miệng Diệp Oản Oản hơi hơi co rúm.
“Lão Thất, chúng ta đi.” Bắc Đẩu hướng về Thất Tinh kêu gọi.
“Tôi... Tôi không đi đâu. Chính cậu tự đi ăn, có được không?” Thất Tinh nhìn về phía Bắc Đẩu nói.
“Như vậy sao được, mình tôi không ăn hết!” Bắc Đẩu không cho Thất Tinh tiếp tục có cơ hội mở miệng, bắt lấy cánh tay của Thất Tinh, kéo hắn tiến lên.
Bây giờ, Diệp Oản Oản nhìn bóng lưng của Bắc Đẩu rời đi, chỉ có thể yên lặng cầu nguyện ở trong lòng: Tên này ngàn vạn lần chớ nói mình thuộc Không Sợ Minh...
Không Sợ Minh của nàng, quả thực không ném nổi cái mặt này được đâu…
Rất nhanh, khóe mắt Diệp Oản Oản đảo qua, nhưng lại thấy, “Nhiếp Vô Ưu” cùng Nhiếp Linh Lung hai người, đang đi về phía bên này.
“A, đây không phải là Oản Oản tiểu thư sao?”
“Nhiếp Vô Ưu” đi tới bên cạnh Diệp Oản Oản, nhất thời dừng lại cười lạnh một tiếng, trong mắt tràn đầy vẻ chán ghét.
“Vô Ưu, vị này là...”
Mấy vị danh viện nhìn về phía Diệp Oản Oản, thần sắc có chút hiếu kỳ.
“Giới thiệu cho các vị một chút, vị tiểu thư này, trước đó đã từng chăm sóc con trai tôi, Đường Đường, một đoạn thời gian. Cũng không biết dùng thủ đoạn gì, để cho con trai tôi xem cô ta như mẹ của mình, hiện tại chạy đến Nhiếp gia, lại muốn làm nghĩa nữ của mẹ tôi.”
“Nhiếp Vô Ưu” lạnh lùng nói.
“Hả? Còn có thứ người như vậy?”
Nghe tiếng, mấy vị danh viện hướng về Diệp Oản Oản quan sát, thần sắc kinh ngạc.
“Vô Ưu tỷ, đừng nói như vậy.” Giờ phút này, Nhiếp Linh Lung đi tới trước, mở miệng nói: “Bất kể như thế nào, cô ta cũng từng chiếu cố Đường Đường một thời gian.”
“Linh Lung muội muội, cô tuổi tác còn nhỏ, ngàn vạn lần chớ bị thứ người như vậy lừa gạt... Đường Đường là thân phận gì? Cô ta chiếu cố Đường Đường, chỉ sợ là có mưu đồ đi!” Một vị danh viện trong đám lườm Diệp Oản Oản một cái, lạnh lùng nói.