Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.com
- --
“Phụt! Khục khục khục...” Diệp Oản Oản suýt chút nữa đã tự sặc nước miếng của chính mình, “Không phải... Cha, mẹ... các người hiểu lầm rồi!”
Nhiếp gia chủ và Nhiếp phu nhân trố mắt nhìn nhau, “Hiểu lầm rồi sao? Có ý gì?”
Diệp Oản Oản xoa xoa cái đầu nhỏ của Đường Đường, thần sắc bất đắc dĩ mở miệng nói, “Cha, mẹ, ai nói cho hai người biết cha của Đường Đường là Kỷ Hoàng?”
Nhiếp phu nhân: “Chẳng lẽ lại không phải...?”
Diệp Oản Oản ho nhẹ một tiếng đáp, “Đúng thật là không phải...”
Lần này, Nhiếp phu nhân và Nhiếp gia chủ đều trợn tròn mắt.
Hai người hiểu rất rõ ban đầu con gái mình thích Kỷ Tu Nhiễm đến dường nào, cộng thêm Kỷ Tu Nhiễm vẫn luôn đối xử với Đường Đường rất tốt, tình cảm giữa hai người rất thân thiết. Mặc dù Kỷ Tu Nhiễm chưa từng nói qua, nhưng bọn họ đều đã thầm chấp nhận Đường Đường nhất định là do con gái và Kỷ Tu Nhiễm sinh.
Ai ngờ đâu, lại có thể là không phải!
“Hả! Cha của Đường Đường không phải là Kỷ Tu Nhiễm?” Nhiếp Vô Danh cũng tỏ vẻ đầy kinh ngạc, “Vậy thì Đường Đường là do em và ai sinh?”
Diệp Oản Oản: “...”
Nàng suy tính một chút, nếu như tự mình nói là Tu La Chủ, cha mẹ và cả Nhiếp Vô Danh sẽ có phản ứng gì...
Nếu đã vậy, hay là, cứ tạm thời hoãn lại trước đã...
Diệp Oản Oản ngắm gương mặt nhỏ nhắn cực kỳ giống với “người nào đó” của Đường Đường bảo bối, mở miệng đáp, “Tóm lại không phải là Kỷ Tu Nhiễm, mọi người chớ hiểu lầm! Đợi có thời gian, con sẽ dẫn cha của Đường Đường tới gặp mọi người!”
Nhiếp phu nhân cân nhắc chọn lời một chút, kéo lấy tay của Diệp Oản Oản, ngữ điệu có chút trầm trọng, “Vô Ưu à, mặc dù con và Tu Nhiễm không thể ở chung một chỗ, nhưng mà, con cũng tuyệt đối không thể tự ngược đãi mình, tùy tùy tiện tiện tìm đại một gã đàn ông để chung sống cùng, biết không?”
“Không sai, con gái của Nhiếp Hoài Lễ này, chẳng lẽ còn lo không tìm được đàn ông tốt! Tiểu tử Kỷ gia kia coi thường con, đó là do mắt nó bị mù!”
Diệp Oản Oản dở khóc dở cười đáp, “Cha, mẹ, hai người yên tâm đi, con làm sao có thể tùy tiện tìm một gã đàn ông được chứ! Hai người xem, Đường Đường có tổ hợp gien hoàn mỹ như vậy, cũng có thể thấy được cha của nhóc rất ưu tú nha, hơn nữa còn đặc biệt đẹp trai! Quan trọng nhất là, hai bên tâm đầu ý hợp, yêu nhau thật lòng. Cho nên hai người hãy yên tâm đi!”
Nghe nói như vậy, hai người cuối cùng mới hơi thở phào nhẹ nhõm.
Bất quá, trái tim Diệp Oản Oản lại chợt nảy lên.
Xong rồi, hiện tại tất cả mọi người đều biết nàng là Nhiếp Vô Ưu rồi, vậy thì khẳng định là Tư Dạ Hàn cũng biết...
Biết nàng là Nhiếp Vô Ưu, biết Nhiếp Vô Ưu có hôn ước với Kỷ Tu Nhiễm, biết nàng còn có một đứa con trai, nghe đồn là một đứa con riêng sinh cùng Kỷ Tu Nhiễm...
Cùng lúc đó, ở trong một ôn tuyền sơn trang nào đó tại Độc Lập Châu.
Tư Dạ Hàn, Giang Ly Hận, Tạ Thiên Xuyên đang ngồi dưới tàng cây bên cạnh một chiếc bàn đá đàm luận, đột nhiên có một loạt tiếng bước chân dồn dập truyền tới.
Lâm Khuyết thở hồng hộc vọt tới trước mặt của Tư Dạ Hàn, “Cửu ca! Xảy... Xảy ra chuyện rồi... Xảy ra chuyện lớn rồi!”
Tư Dạ Hàn hơi nhíu mày, “Chuyện gì?”
Giang Ly Hận và Tạ Thiên Xuyên cũng theo bản năng nhìn về phía Lâm Khuyết.
Giang Ly Hận mặt đầy ghét bỏ nhìn tướng mạo tầm thường của Lâm Khuyết sau khi dịch dung, “Chậc chậc, tôi nói này Lâm nhị, tính tình hấp tấp nôn nóng này của cậu, lúc nào có thể thay đổi?”
“Lần này thật sự là chuyện trời sập đấy, có được không!” Lâm Khuyết không thèm phản ứng lại Giang Ly Hận, thở hồng hộc, nhanh chóng mở miệng nói, “Cửu ca, hiện tại tất cả mọi người tại Độc Lập Châu đều đang đồn...đồn rằng Không Sợ Minh Chủ Bạch Phong mới thật sự là Nhị tiểu thư Nhiếp gia, Nhiếp Vô Ưu!
Hôm nay trong đại lễ kế nhiệm Nhiếp gia chủ, nha đầu kia trực tiếp đi đến tận cửa gây rối, nghe nói còn mở ra một đoạn thu hình làm bằng chứng. Cái người ở Nhiếp gia kia là giả, cô ấy mới là thật! Kẻ giả mạo kia đã bị Nhiếp Vô Danh đánh chết tại chỗ rồi!”