Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương

Chương 1844: Chương 1844: Kỷ Hoàng biết làm sao bây giờ?




Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.com

---

Không nói đến Bắc Đẩu, chính cả Thất Tinh và Đại trưởng lão, Tam trưởng lão, khuôn mặt cũng đầy vẻ kinh ngạc. Minh chủ và cái gã Tư gia gia chủ của Hoa quốc này, không phải là có quan hệ yêu đương trai gái à? Lúc này mới bao lâu, làm sao lại biến thành quan hệ vợ chồng rồi vậy hả?

“Làm sao chỗ nào cậu cũng xía vào hết vậy?” Diệp Oản Oản lườm Bắc Đẩu một cái.

“Không được mà Phong... Không đúng... Oản Oản tỷ... Tỷ xem, nếu như tỷ vui chơi qua đường một chút thôi thì coi như xong đi. Loại mặt hàng như bạn trai này, có bao nhiêu cũng được... Nhưng mà chồng thì chỉ có thể có một người mà thôi... Oản Oản tỷ, làm sao tỷ có thể gả cho một tên gia chủ của một gia tộc tại Hoa quốc được chứ? Chuyện này không được, tuyệt đối không được! Đệ không đồng ý cửa hôn sự này!”

Bắc Đẩu nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, lắc đầu liên tục.

“Cậu quá nhiều lời rồi!” Lúc này, Thất Tinh nhìn về phía Bắc Đẩu, mặt không đổi sắc nhận xét.

“Cái gì gọi là quá nhiều lời?” Bắc Đẩu không hiểu.

“Đây là chuyện riêng của Oản tỷ.” Thất Tinh nói.

“Phi, cái thứ chó con như cậu, làm sao biết được cái gì gọi là trung thành!! Trung thành là phải giống như tôi đây, tôi phải khuyên nhủ, phải quan tâm đến sự được mất của Oản tỷ! Cậu thì biết cái gì, cậu tránh ra cho tôi!” Bắc Đẩu một tay đem Thất Tinh đẩy sang một bên.

Còn không đợi Diệp Oản Oản mở miệng, Bắc Đẩu lại xổ ra một tràng: “Oản Oản tỷ à, chuyện này thật sự không được... Nếu như tỷ cùng cái tên này kết hôn rồi... Vậy thì Kỷ Hoàng biết làm sao bây giờ đây?”

“Kỷ Hoàng...”

Giờ phút này, chúng cao tầng Tư gia trố mắt nhìn nhau. Cái danh tự Kỷ Hoàng này... chưa từng nghe nói tới. Người đó là ai vậy? Thoạt nghe có vẻ như rất dọa người.

Mà khi Bắc Đẩu nhắc tới Kỷ Hoàng, ở một bên, vẻ ôn nhu kia của Tư Dạ Hàn trong nháy mắt biến mất không thấy đâu, phảng phất như có cuồng phong bạo vũ, mây đen sấm sét đang ùn ùn kéo tới.

“Kỷ Hoàng nếu như không ổn thì... đệ cảm thấy Tu La Chủ cũng được đấy! Đệ cảm giác Tu La Chủ và Oản Oản tỷ cũng rất thích hợp nha... Con bà nó, đệ hiểu rồi! Oản Oản tỷ, chẳng lẽ là tỷ điên cuồng mê luyến Tu La Chủ, nhưng dù muốn lại không thể chiếm được, cho nên mới coi trọng cái tên này sao?” Bắc Đẩu kinh ngạc nhìn về phía Tư Dạ Hàn.

Tướng mạo gã gia chủ Tư gia của Hoa quốc này, so với Tu La Chủ của Độc Lập Châu, cơ hồ là giống nhau như đúc, quả thật là cứ như anh em sinh đôi vậy... Trừ màu tóc không giống nhau ra, mọi thứ còn lại đều giống y hệt…

“Đúng vậy, sẽ không sai rồi!! Nhất định là như vậy, Oản Oản tỷ chính là yêu Tu La Chủ, yêu đến chết đi sống lại, yêu đến mức bản thân bị lạc lối... Cho nên, tỷ mới có thể vừa ý cái thằng này, kết hôn cùng với hắn...” Bắc Đẩu nâng cằm lên, vừa phân tích vừa tự gật gù vì sự thông minh của mình.

Nghe Bắc Đẩu nói, sắc mặt “cái thằng này” lúc này mới hơi hơi có chút hòa hoãn.

“Nhưng mà nếu như Oản Oản tỷ coi như không chiếm được Tu La Chủ... đệ thấy Kỷ Hoàng cũng được đấy! Kỷ Hoàng cũng không hề kém hơn Tu La Chủ chút nào, để đệ tới phân tích cho tỷ nghe nhé...!!”

“Giá trị nhan sắc của Kỷ Hoàng, khẳng định là không cần phải nói rồi, một chín một mười so với Tu La Chủ. Tiền sao…?? Có khả năng là cũng nhiều như nhau!! Địa vị sao...?? Đệ cũng cảm thấy sàn sàn như nhau, danh tiếng cũng tương đương nhau... Dĩ nhiên rồi, đệ hoài nghi Tu La Chủ và Kỷ Hoàng mới là một đôi. Coi như là Kỷ Hoàng, Oản Oản tỷ phỏng chừng cũng không đủ sức theo đuổi. Đệ cảm thấy Kỷ Hoàng và Tu La Chủ đều coi thường tỷ... Nhưng... nếu Kỷ Hoàng và Tu La Chủ không được, còn có Thẩm ca của đệ đứng xếp hàng đó nha...”

Thấy Bắc Đẩu cứ đứng đó dùng một loại lập luận thiếu mạch lạc, lải nhải không ngừng, khuôn mặt Diệp Oản Oản đen lại. Thẩm (ca) cái em gái ngươi ấy!

“Thẩm ca” trong miệng Bắc Đẩu, Độc Lập Châu chỉ có một vị như thế, chính là gã tiểu thần tài của Thẩm gia…

Trừ Bắc Đẩu ra, còn có một người cũng cực kỳ muốn tác hợp cho mình và Thẩm đại công tử... Nhiếp Vô Danh...

“Ngươi làm sao lại lắm lời như vậy?”

Vào giờ phút này, Tam trưởng lão nãy giờ vẫn chưa từng mở miệng, dường như cũng không nghe nổi Bắc Đẩu lải nhải không ngừng nữa. Chân mày ông ta nhăn lại, mặt đầy vẻ không vui nhìn về phía Bắc Đẩu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.