Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.com
- --
“Sao vậy, Vô Ưu tiểu thư, cô cho là cái biện pháp này rất ngu?” Phong Huyền Diệc nhìn Diệp Oản Oản, cười nói.
“Chẳng lẽ rất kinh thế hãi tục sao?” Diệp Oản Oản hỏi ngược lại.
“Vậy, phương pháp ngu xuẩn như vậy, Vô Ưu tiểu thư cho là có hữu dụng không?” Phong Huyền Diệc tiếp tục hỏi.
Diệp Oản Oản trầm tư chốc lát, gật đầu một cái. Quả thực, nếu quả thật là có nội gian mà nói, sau khi nhận được tin tức, nội gian nhất định sẽ trong thời gian ngắn nhất, thông báo cho “Nhiếp Vô Ưu“. Dựa theo biện pháp của Phong Huyền Diệc, một khi nội gian có hành động, như thế... Phong Huyền Diệc sẽ ngay lập tức biết được.
Rất nhanh, Phong Huyền Diệc mở màn hình lớn trong phòng họp lên, không biết thao tác một trận như thế nào, từ trên màn hình phân biệt xuất hiện bốn hình ảnh khác nhau, theo thứ tự là Tử Quỷ, Nhất Chi Hoa, Ngoại Quốc Dời Gạch, và cả hình ảnh của Thần Hư Đạo Nhân.
“Anh làm như thế nào vậy?”
Diệp Oản Oản nhìn Phong Huyền Diệc, không khỏi giơ ngón tay cái lên. Cái anh chàng này... quả thật là một thiên tài!
Trước mắt, Không Sợ Minh bọn họ, đang thiếu nhân tài như vậy!
Diệp Oản Oản cực kỳ động tâm, Nhiếp Vô Danh óc heo, thả Phong Huyền Diệc ở bên người quả thực là lãng phí. Nhưng nếu như đem Phong Huyền Diệc giao cho mình... vậy thì đối với Không Sợ Minh, có thể coi như là hổ mọc thêm cánh...
Dù sao, toàn bộ Không Sợ Minh, chỉ có một bộ não cường đại nhất là nàng, cũng không đủ dùng...
“Ha ha ha, ai cho đội trưởng dũng khí, còn muốn nâng Nhiếp gia lên một tầm cao mới? Tôi thấy, nếu như đội trưởng trở thành gia chủ Nhiếp gia, đội trưởng nhất định sẽ trở thành tội nhân thiên cổ, Hữu Danh lão bản đây là có thâm cừu đại hận với đội trưởng sao?!”
Bỗng nhiên trong lúc đó, từ trên màn ảnh truyền hình, truyền tới tiếng cười lớn của Thần Hư Đạo Nhân.
Lúc này, Phong Huyền Diệc lập tức tiến lên, liên tiếp thực hiện một loạt thao tác, lưu lại đoạn đối thoại này.
“Anh làm gì vậy?” Diệp Oản Oản không hiểu, nhìn về phía Phong Huyền Diệc.
“A... Lưu lại chút nhược điểm ở trong tay, sau này dễ uy hiếp.” Phong Huyền Diệc nói.
Diệp Oản Oản: “...” Quá thẳng con mịa nó thắn!
“Tới đây, ta mời các ngươi đi ăn cứt!”
Còn không đợi Diệp Oản Oản tiếp tục nói gì, trong video truyền tới một tiếng gầm vang của Ngoại Quốc Dời Gạch.
“Tiểu Điềm Điềm, cậu nghe tôi giải thích!” Nhất Chi Hoa vội vàng nói.
“Giải thích bà nội các ngươi!” Ngoại Quốc Dời Gạch phóng thẳng về phía Nhất Chi Hoa.
Một giây kế tiếp, Băng Sơn Mỹ Nam và Nhất Chi Hoa trong nháy mắt trốn mất tăm mất tích.
Xem mấy hình ảnh trên màn hình, Diệp Oản Oản không khỏi buồn cười. Đây chính là nhóm 5 người mà nàng quen biết, bộ dáng quả thực không giống như là có nội gian.
Nhưng mà, ước chừng qua một giờ, tín hiệu truyền về của một đoạn video, có chút thay đổi.
Ở một nơi yên tĩnh nào đó bên ngoài Nhiếp gia.
“Tam tiểu thư...”
Âm thanh của Nhất Chi Hoa truyền ra.
Trong video trên màn ảnh, đúng lúc có thể nhìn thấy rõ ràng bộ dáng của Nhiếp Linh Lung.
“Anh tìm tôi?” Nhiếp Linh Lung nhìn về phía Nhất Chi Hoa.
“Hôm nay đội trưởng dẫn chúng tôi đi Không Sợ Minh.”
“Đi Không Sợ Minh?” Nhiếp Linh Lung thần sắc lãnh đạm thờ ơ: “Sau đó thì sao?”
“Diệp Oản Oản có một kế hoạch, dự định làm cho nhị lão bất mãn đối với Vô Ưu tiểu thư, sau đó đem vị trí Nhiếp gia chủ, truyền lại cho đội trưởng.” Âm thanh Nhất Chi Hoa cũng không phải là vô cùng bình tĩnh.
Mà ở giây tiếp theo, Nhất Chi Hoa nói ra kế hoạch mà Diệp Oản Oản vạch ra trong phòng hội nghị lúc nãy, toàn bộ đều nói cho Nhiếp Linh Lung nghe, một chữ cũng không sót.
Vào giờ phút này, trong phòng họp, Diệp Oản Oản nhìn vào video, mặt đầy vẻ kinh ngạc, mà thần sắc Phong Huyền Diệc, lại lộ vẻ có chút thất vọng.
“Tam tiểu thư, Diệp Oản Oản, thật sự là người của dòng chính, là do dòng chính phái tới hại Nhiếp gia?”
Bỗng nhiên, Nhất Chi Hoa hơi nghi hoặc một chút, mở miệng hỏi.
“Sao vậy, anh không tin tôi?” Nhiếp Linh Lung mặt không đổi sắc hỏi ngược lại.