Nghe thấy giọng cô gái ở đầu bên kia, ngón tay nắm điện thoại của Tư Dạ Hàn hơi hơi căng lên, có vô số ý nghĩ, vô số câu hỏi muốn hỏi nàng, nhưng mà một chữ cũng đều không nói được. Mãi một lúc sau, “Oản Oản...”
Diệp Oản Oản: “Sao vậy?”
Tư Dạ Hàn kinh ngạc nhìn chằm chằm cậu bé bên cạnh, cậu con trai mà nàng sinh cho anh, “Đường Đường... là con của anh?”
Diệp Oản Oản nguýt một cái, “Anh hỏi lại em một lần thử xem? Anh xem khuôn mặt của con trai anh, rồi hỏi lại em một lần thử xem!”
Tư Dạ Hàn hướng về con trai nhìn một cái, nhất thời không nói gì.
Khi lần đầu tiên nhìn thấy Đường Đường, anh còn không nhìn cẩn thận như vậy. Anh chỉ cảm thấy rằng lông mi của Đường Đường rất giống Oản Oản, nhưng mà con nít đứa nào chả giống nhau. Sau thời gian xa cách lâu như vậy, đúng là càng ngày lại càng giống anh...
Nhưng mà, sao lại thế...
Âm thanh Tư Dạ Hàn có chút đứt quãng: “Lúc...nào...?”
Lúc nào có Đường Đường? Anh lại hoàn toàn không biết...
Nhắc tới chuyện này, Diệp Oản Oản cũng có chút chột dạ. Bởi vì chuyện này nói ra cũng thật ngộ, tựa hồ là nàng cố ý lừa gạt anh.
Từ sinh nhật của Đường Đường mà suy tính, thời điểm lần đầu tiên nàng và Tư Dạ Hàn ngủ chung với nhau, liền đã có Đường Đường rồi...
Hai ngày nay cứ mãi sứt đầu mẻ trán đối mặt với đủ loại oanh tạc điên cuồng của cha mẹ, vì vậy cho nên nàng đều không thể kịp nói cho Tư Dạ Hàn, nàng đã khôi phục lại ký ức rồi.
Diệp Oản Oản ho nhẹ một tiếng đáp, “Chính là lần đó đó...”
Diệp Oản Oản nhắc nhở: “Là lần anh bị em dùng một gói Popping Candy thu mua đó...”
Một bên, Đường Đường u mê đến mức đầu cũng muốn méo đi một chút. Nhóc là sản phẩm của một lần cha bị mẹ dùng Popping Candy “thu mua” mà có?
Trong nháy mắt khi Diệp Oản Oản dứt tiếng, những thứ hồi ức phủ đầy bụi xưa rất xưa kia, chợt toàn bộ điên cuồng tràn vào trong mắt anh...Làm sao nàng biết...
Hai con ngươi Tư Dạ Hàn đột nhiên mở ra, âm thanh khàn khàn khô khốc, “Em... đã...”
Diệp Oản Oản híp hai con ngươi lại, “Hừ hừ, không chỉ nhiêu đó, mà còn là toàn bộ, một chút không hề sót! Em còn tưởng rằng ban đầu tất cả đều là một mình em đơn phương, một bên tình nguyện quấn chặt lấy anh! Còn tưởng rằng là em lừa gạt, còn tưởng rằng là em ép anh làm “trai bán hoa” cưỡng bách anh, trong lòng cứ áy náy mãi! Ai ngờ là anh chơi đủ loại chiêu trò giả heo ăn thịt hổ, dục cầm cố túng các loại. Anh cũng quá đen tối rồi đi!”
Nói đến chỗ này, Diệp Oản Oản lập tức không nhịn được, bùng nổ một trận.
Nghe cô gái nói gằn từng chữ, nghe nàng đếm kỹ những thứ hồi ức kia, Tư Dạ Hàn chợt cảm thấy giống như có vô vàn thứ đã mất đi không ngừng quay ngược trở về trong lồng ngực anh, căng tràn và nóng hổi.
Tư Dạ Hàn: “Làm sao sẽ là cưỡng bách... Từ đầu tới cuối... Đều là anh đang trăm phương ngàn kế giữ em lại. Là anh... không thể rời bỏ em...”
Thanh âm khàn khàn của chàng trai từ trong điện thoại truyền tới, hỏa khí cả người Diệp Oản Oản nhất thời tan thành mây khói, chỉ còn lại toàn là tro bụi.
Trời má! Lại phạm quy nữa sao!
“Đang êm đang đẹp, ai cho phép anh đột nhiên nói lời tỏ tình...!! Nói cho anh biết... Em cũng không dính chiêu này...” Diệp Oản Oản lầu bầu.
Tư Dạ Hàn: “Năm đó sau khi em đi, anh liền một mực ở bên trong nhà chờ đợi em, sợ em trở lại sẽ không tìm được anh.”
Diệp Oản Oản: “...!!!” Cho em xin, lại phạm quy nữa rồi!
Tư Dạ Hàn: “Oản Oản, anh muốn gặp em.”
Âm thanh đè nén của chàng trai, khiến cho một chút tro bụi còn sót lại của Diệp Oản Oản nhất thời đều tan biến sạch, vù vù vù trong lòng liền ngập tràn những bông hoa xinh tươi nở rộ, “Anh nghĩ rằng em không muốn sao? Cha mẹ em hiện tại đang song song tiến hành giám sát em nghiêm nghiêm cẩn cẩn. Có thể đem Đường Đường đưa qua chỗ anh vẫn là nhờ em bỏ tiền đút lót cho anh trai...”
Tư Dạ Hàn nhíu một cái, biết lần này là chính mình đã xúc động rồi, “Anh sẽ nghĩ biện pháp.”
Xét tới biểu hiện lần trước của anh ở trước mặt cha mẹ, Diệp Oản Oản tỏ vẻ hoài nghi sâu sắc đối với câu nói này.