Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.com
---
Ui chao, thật đáng tiền, thật đáng tiền!
Nhiệm vụ cấp S trở lên không nhiều, cấp S+ lại càng ít hơn, muốn trong thời gian ngắn thu được nhiều điểm cống hiến vinh dự như vậy, thực sự là quá khó khăn.
Bắc Đẩu mặt đầy hoảng sợ mở miệng nói, “Phong tỷ, không phải là tỷ muốn đi làm nhiệm vụ này chứ? Đây chính là Thiên Hận đấy! Là một thế lực còn khủng bố hơn cả A Tu La đấy!”
Thật ra thì, cùng được xếp vào tam đại thế lực của Tội Ngục, năm đó thực lực của Thiên Hận và A Tu La tương đương nhau, thậm chí A Tu La còn nhỉnh hơn một chút. Chẳng qua là, A Tu La ẩn nấp nhiều năm, trong khi Thiên Hận vẫn còn ngang nhiên hoạt động bình thường, tiếng xấu tại Độc Lập Châu càng thêm hiển hách.
Diệp Oản Oản tức giận nói, “Tôi có bị điên đâu, đang không có việc gì lại đi nạp mạng?”
Nhiệm vụ này bỏ qua! Nhất định là không có cách nào hoàn thành được!
Bất quá, hiện tại nàng thù trong giặc ngoài, cần phải khôi phục ký ức. Một cơ hội tốt như cuộc họp ngày mai, vừa vặn có thể gặp vị thủ lĩnh Thiên Hận kia. Nói không chừng có thể tìm cơ hội trao đổi trực tiếp, xem có thể đàm phán thương lượng gì gì hay không…
Mặc dù độ khả thi cơ hồ gần bằng không, nhưng dù sao cũng là 15 ngàn điểm cống hiến vinh dự đấy!
…
Rất nhanh đã tới ngày hôm sau.
Diệp Oản Oản lật tung cả tủ quần áo của mình tới tận đáy, sau đó lấy ra một chiếc…váy công chúa.
Bắc Đẩu quả thật là sợ ngây người, “Phong tỷ! Không phải là tỷ định mặc bộ váy này đấy chứ! Tỉnh táo lại đi! Cầu xin tỷ đấy! Đây chính là đại hội của Tội Ngục! Nếu như tỷ mặc bộ này đi, chúng ta sẽ bị toàn bộ Độc Lập Châu cười nhạo một năm!”
Diệp Oản Oản trừng cậu ta, “Tại sao chứ? Mặc cái váy này thì đã sao! Rất dễ nhìn!”
Bắc Đẩu nhìn chằm chằm chiếc váy nhỏ Diệp Oản Oản cầm trong tay, trắng mịn mượt mà, bên trên là họa tiết hoa lá cành và cả một chiếc nơ con bướm, lại phối với một đôi tất dài màu trắng, thực sự là... Vô cùng đáng yêu!!
Bắc Đẩu che lấy cái mũi sưng vều của mình, sợ bị ăn đòn tiếp, “Hic... Vâng…vâng, rất đẹp mắt! Nhưng mà... nhưng mà tỷ chính là Không Sợ Minh Chủ đấy! Mặc cái này, còn ra thể thống gì!”
Sắc mặt Diệp Oản Oản biến thành màu đen. Nàng cũng là một cô gái, mặc cái này làm sao lại không ra thể thống gì vậy hả?
Diệp Oản Oản bật thốt lên, “Tôi đây là đi hẹn hò đó nha! Chẳng lẽ cậu muốn tôi mặc cái bộ đồ luộm thuộm như ăn mày kia! Vậy thì lại ra thể thống gì!”
Bắc Đẩu: “...”
Hẹn hò...
Không phải là đi họp sao!!!
Tỷ đây là ngay cả che giấu cũng lười không thèm che giấu nữa rồi phải không?
Không phải là tỷ đã có ông chủ xưởng giấm rồi sao? Làm sao lại còn không buông tha cho Tu La Chủ!? Tỷ ăn nhiều như vậy, tiêu hóa được hay sao?
Ngay tại thời điểm Bắc Đẩu đang thầm ói hỏng bét cả trăm câu trong lòng, ở bên cạnh Thất Tinh bỗng lên tiếng: “Sợ là Tu La Chủ sẽ không thích cái này.”
Diệp Oản Oản nhất thời sững sờ, “A... Có vẻ đúng...”
Khiếu thẩm mỹ của “tên kia” từ trước đến giờ rất kỳ lạ, nàng mặc cái gì, đối với anh mà nói phỏng chừng đều giống nhau...
“Xí, vậy thôi, vẫn là mặc quần áo bình thường vậy!” Diệp Oản Oản bĩu môi một cái.
Bắc Đẩu chợt thở phào nhẹ nhõm, thấp giọng nói, “Lão Thất, vẫn đúng là cậu khéo ăn nói!”
Cuối cùng, Diệp Oản Oản quyết định mặc đồng phục của Không Sợ Minh, một bộ đồ rộng thùng thình, thoải mái, phía sau lưng là ký hiệu của liên minh. Chẳng qua, không phải là loại đồ “phế phẩm” hàng ngày. Thất Tinh đã chuẩn bị riêng cho nàng một bộ đồ mới tinh, sau lưng thêu hai chữ “Không Sợ” cực lớn theo lối viết thảo.
Một thân trang phục này thêm với khí chất thong dong, không thèm đếm xỉa tới của Diệp Oản Oản mà nói, lại càng tô điểm thêm sức mạnh, ngược lại là vô cùng thích hợp, đặc biệt có phong phạm của một vị cao thủ.
Diệp Oản Oản soi vào gương, miễn cưỡng hài lòng, leo lên xe, đi đến địa điểm tổ chức đại hội.
Lại nói, cái tổ chức Tội Ngục này đúng là rất biết hưởng thụ, địa điểm tổ chức họp là một sơn trang suối nước nóng, phong cảnh tương đối tốt, cơ sở vật chất, giải trí đều rất hoàn mỹ, cần gì có nấy.
Thời gian tổ chức hội nghị là buổi tối, trước khi họp mọi người có thể ở đây du ngoạn và thư giãn một phen.