Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn
Converter: Vo Vo
---------------------------------------------
Vào giờ phút này, Nhiếp Vô Danh thực sự muốn quất chết chính mình! Thật hay rồi, hắn lại đi nói cái gì gọi là kinh hỉ nha!
Ở nơi này là kinh hỉ, hay chúng ta đổi lại là kinh sợ có được hay không?
Thật đúng là tự tạo bẫy hố để mình nhảy vào...
...
Đế Đô, khách sạn Candy.
Nhiếp Vô Danh: “Bảo Bảo à, đã trễ lắm rồi, ngươi còn chưa ngủ sao?”
Tiểu ma đầu: “Chênh lệch múi giờ.”
Nhiếp Vô Danh: “Ồ...”
Nhiếp Vô Danh: “Bảo Bảo à, ngươi rốt cuộc mang theo bao nhiêu bộ quần áo? Ngươi có mỗi một bộ này, ta thế nào lại cảm giác hơi dài rồi thì phải? Ta dẫn ngươi đi chọn một bộ quần áo nha?!”
Chọn xong thì mau đi ngủ đi nha! Hắn còn phải tranh thủ tiết lộ tin tức đấy!
Tiểu ma đầu: “Gặp mẹ ta, làm sao có thể tùy tiện?”
Nhiếp Vô Danh: “...”
Nhờ hưởng ké hồng phúc của cháu ngoại, Nhiếp Vô Danh ngủ dưới gầm cầu, trên hè phố lâu như vậy, rốt cuộc cũng được ở phòng “president suite” * một lần.
* Phòng Tổng Thống: loại phòng khách sạn hạng sang nhất trong một khách sạn.
Nhưng mà, cùng tiểu ma đầu ở chung một phòng, hắn thật sự là không có tâm tình để hưởng thụ.
Từ khi bắt đầu rời khỏi núi Long Tiềm, hắn vẫn đang tìm cơ hội để tiết lộ tin tức cho Diệp Oản Oản, nhưng vô cùng bất đắc dĩ, căn bản là sẽ không có một cơ hội nào.
Làm trò ở dưới mí mắt của tiểu ma đầu, quá nguy hiểm, vạn nhất bị nhìn ra sơ hở là xong đời.
Đến cuối cùng, Nhiếp Vô Danh bi thảm phát hiện, hiện tại dường như chỉ có thể đợi đến lúc đó nhìn cô em Hữu Danh tự do phát huy...
Haizz, Hữu Danh muội muội à, cái mạng nhỏ của ta cũng đều nằm ở trong tay ngươi rồi...
...
Hai ngày nay, Diệp Oản Oản đã tiếp đón xã giao với một nhóm thân thích cùng cao tầng của Tư gia đến tận buổi tối. Cuối cùng cũng xem như là rảnh rỗi được một chút, vội dành thời gian cho công ty. Tư Dạ Hàn mới vừa tắm xong, từ trong phòng tắm đi ra, nằm xuống bên cạnh Diệp Oản Oản, tự mình xem tài liệu, cũng không hề quấy rầy nàng. Mặc dù sự hiện hữu của hắn cũng đã rất “quấy rầy” rồi.
[ Diệp Bạch: Xin lỗi các vị, mấy ngày nay bởi vì chuyện riêng tương đối bận rộn, không tham ngộ hội nghị cùng mọi người. ]
[ Diệp Mộ Phàm: Yên tâm, công ty bên này đã có ta trông chừng! Bất quá, ngươi rốt cuộc bận rộn gì thế?] Khẳng định là lại cùng gã nam nhân đó đi ra ngoài phóng đãng...
Diệp Oản Oản cùng Diệp Mộ Phàm, còn có Hàn Thiên Vũ bọn họ trò chuyện công tác một hồi, Cung Húc đột nhiên nhắn cho nàng.
[ Cung Húc: Diệp ca, Diệp ca, Diệp ca, gào! Ngươi rốt cuộc cũng đi ra rồi! Ta đều nhanh chết ngộp! Có bát quái! Có siêu cấp đại bát quái nha! ]
[ Diệp Bạch: Có đại bát quái gì? Là ngươi muốn bộc lộ giới tính, hay là Tạ ảnh đế muốn kết hôn? ]
[ Cung Húc: Diệp ca ngươi nói chuyện làm sao lại nói chuyện giống Felix vậy cơ chứ! Không phải là ta muốn bộc lộ, cũng không phải là Tạ ảnh đế muốn kết hôn, là Tư Dạ Hàn! Cái vị Tư gia gia chủ trong truyền thuyết đấy, Tư Dạ Hàn, mấy ngày trước vừa phát bệnh chết ngươi có biết chưa? ]
Diệp Oản Oản nhìn tin nhắn riêng của Cung Húc trên điện thoại di động, lại liếc mắt nhìn “ai đó” bên cạnh mới vừa tắm xong, tóc còn hơi ướt, trên người đang mặc quần áo ngủ, Tư Dạ Hàn. Quả quyết gửi cho Cung Húc một icon “lượn đi cho nước nó trong”…
Cung Húc gửi lại một icon “lau nước mắt thẹn thùng”, sau đó nhắn ngược lại cho nàng
[ Cung Húc: Diệp ca, ngươi làm gì vậy? Sao lại phũ phàng với người ta như vậy a oa oa oa! ]
[ Diệp Bạch: Ta nhổ vào, nói bậy nói bạ cái gì đó?! Tư gia bên kia không phải là đã thả ra tin tức, nói Tư Dạ Hàn không có chuyện gì rồi sao? ]
[ Cung Húc: Ôi chao, thì ra Diệp ca ngươi cũng quan tâm nha! Nhưng người ta nào có nói bậy, đoạn thời gian trước huyên náo nhốn nháo, trong giới thượng lưu đều đã truyền khắp rồi. Nếu như không phải là Tư Dạ Hàn thực sự đã xảy ra chuyện gì, dẫn đến tình thế Tư gia bên kia hỗn loạn, loại tin tức này sẽ không có khả năng bị phát tán ra. Nói tóm lại, theo ta phán đoán, Tư Dạ Hàn khẳng định là đã chết rồi. Tư gia lo lắng sẽ dẫn tới hỗn loạn, cho nên mới khẩn cấp thủ tiêu tất cả tin tức, sau đó lừa dối ngoại giới rằng hắn còn sống... ]
Cung Húc phân tích rõ ràng mạch lạc, vô cùng tự tin vào phán đoán của mình.
Diệp Oản Oản nhìn thấy cái chữ “chết” đó liền muốn đánh người, nghiến răng gửi lại một hàng chữ qua.