Convertor: Vovo
Editor: Hyna Nguyễn
Beta-er: Nhi hôm nay rất lười
————————————————–
Nghe được câu trả lời của Oản Oản, trong nháy mắt con ngươi như hắc diệu thạch thâm thúy của Tư Dạ Hàn dâng lên tầng tầng sóng nhiệt, nóng đến mức như có thể hòa tan người đối diện.
Diệp Oản Oản nhìn thấy dục niệm rõ ràng trong đáy mắt trong trẻo lạnh lùng đó…
Ặc…
Tiêu rồi… Thả thính quá liều rồi…
Khi nụ hôn của Tư Dạ Hàn rơi xuống trong nháy mắt, Diệp Oản Oản vội vàng đập đầu của mình vào ngực của anh, đáng thương mà mở miệng: “Nè, em đã bận bịu cả ngày cũng chưa có ăn gì, thật là đói mà… Em muốn ăn mì… Nhưng tay đau…”
Tư Dạ Hàn đang cố gắng bình ổn lại hô hấp của mình, đồng thời lẳng lặng nhìn chăm chú cô.
Anh ta sao lại không biết chút tâm tư trong lòng Diệp Oản Oản chứ…
Mỗi lần đều là to gan lớn mật, thả thính anh đến mức phát hỏa, thả xong liền chạy mất…
Nặng nề cắn một cái trên môi của cô, Tư Dạ Hàn cất bước đi về phía tủ lạnh.
“Tạp dề treo ở bên cạnh tủ lạnh, em giúp anh cầm sang nha!”
Diệp Oản Oản thông minh lon ton chạy tới, lấy ra một cái tạp dề màu hồng in hình hellokitty mua ở siêu thị đưa cho Tư Dạ Hàn.
Tư Dạ Hàn liếc một cái về phía tạp dề, rõ ràng cực kì ghét bỏ, nhưng khi nhìn về phía Diệp Oản Oản cầm lấy cái tạp dề đó, nhìn biểu cảm mong đợi kia, cuối cùng vẫn dang tay ra.
“Ý khoan đã, anh biết nấu mì sao?” Diệp Oản Oản đột nhiên hỏi lại.
Gương mặt cao quý lạnh lùng của Tư Dạ Hàn bễ nghễ liếc nhìn cô một cái.
Diệp Oản Oản nhất thời ngượng ngùng mở miệng: “À, được rồi được rồi, em sai rồi, sao mà anh không biết nấu mì được chứ!”
Tư Dạ Hàn mới vừa đi vào phòng bếp không bao lâu, điện thoại di động của Diệp Oản Oản đột nhiên vang lên.
Người gọi tới là Hứa Dịch.
Diệp Oản Oản nhận điện thoại: “A lô? Hứa quản gia?”
Diệp Oản Oản mới vừa tiếp thông, đầu kia điện thoại di động lập tức truyền tới giọng nói hết sức khẩn cấp của Hứa Dịch: “Oản Oản tiểu thư! Cô không sao chứ! Tôi đã chạy tới dưới chung cư của cô rồi! Thập Nhất và Phong Huyền Diệc cũng đã đang trên đường tới! Cô ngàn vạn lần phải chống đỡ nha, bình tĩnh một chút, đừng xúc động!”
Diệp Oản Oản nghe xong đầu óc liền mơ hồ: “Hả? Anh đang nói gì? Đã xảy ra chuyện gì?”
Hứa Dịch bị hỏi ngược lại sửng sốt đáp: “Sao lại thế này? Ông chủ còn chưa tới chỗ cô sao? Rõ ràng là lái xe đua với tốc độ bốn trăm cây số ra cửa, lúc này chắc phải đến rồi chứ…”
“Ờ…” Xe đua? Bốn trăm cây số???…
“Ông chủ nhìn thấy đoạn video tại hiện trường buổi họp báo, cô vì Cung Húc mà bị thương, tệ nhất chính là thời điểm trong video đều là lửa đạn bay lung tung, đại khái là đoạn nói đến chuyện cô và Cung Húc có quan hệ mập mờ đó…” Hứa Dịch dùng tốc độ nhanh nhất giải thích tình huống lúc đó một chút, giọng điệu chấn động lòng người.
“Chuyện này, Hứa quản gia à…”
“Oản Oản tiểu thư, chờ lát nữa ông chủ tìm tới cô, cô ngàn vạn lần nên tỉnh táo một chút! Chúng tôi lập tức đến đây!” Hứa Dịch dặn đi dặn lại.
Diệp Oản Oản ho nhẹ một tiếng, bất đắc dĩ mở miệng nói: “Hứa quản gia, phiền anh bình tĩnh một chút, để cho tôi nói một câu ok?”
Diệp Oản Oản nói xong trực tiếp nhấn một cái trên màn hình điện thoại di động, chuyển đến cuộc gọi video, sau đó, chuyển ống kính đến trong phòng bếp.
Một giây kế tiếp, Hứa Dịch liền thấy ông chủ nhà mình, ngang hông đeo một chiếc tạp dề màu hồng, tay áo sơ mi trắng tùy ý cuốn đi lên, tay cầm muôi cơm, đang ở trong phòng bếp, phía dưới…
“Ặc…”
Trên màn hình điện thoại di động, biểu cảm của Hứa Dịch trong nháy mắt ngu người.
Diệp Oản Oản trực tiếp đứng lên, cầm điện thoại di động đi tới trước mặt của Tư Dạ Hàn nói: “Bảo bối, nhìn em một cái!”
Tư Dạ Hàn nghe tiếng của cô, ánh mắt nhìn qua chỗ Diệp Oản Oản, thấy Diệp Oản Oản đang cầm điện thoại di động hướng về phía anh, thông qua màn hình điện thoại di động anh thấy người bên kia hình như là Hứa Dịch.
Diệp Oản Oản tiến tới trước mặt Tư Dạ Hàn, camera đưa về hướng của mình và Tư Dạ Hàn nói: “Mau hôn em một cái, quản gia nhà anh sắp điên rồi đó!”