Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.com
---
Trong nháy mắt khi cậu bé dứt tiếng, con ngươi lạnh giá như hàn băng vạn năm của người đàn ông như đột nhiên nổ tung, một tâm tình kinh ngạc mà đầy phức tạp thoáng qua…
Ôn nhu...
Diệp Oản Oản ngẩn cả ra. Bởi vì kinh ngạc, cho nên bỏ lỡ mất biểu cảm nơi đáy mắt mới rồi của chàng trai.
Khiến Diệp Oản Oản kinh ngạc chính là, không nghĩ tới Đường Đường nhìn có vẻ rất không hợp nhau với Tư Dạ Hàn, nhưng trên thực tế lại rất thích anh ấy.
Ở trong ấn tượng của Đường Đường, Tư Dạ Hàn rất ôn nhu.
Đúng vậy... Ôn nhu!
Thời điểm đó Tư Dạ Hàn... quả thật rất ôn nhu...
Nàng bỗng một ngày chơi lớn, đem một đứa bé ở đâu về chăm sóc, còn bắt anh phải phối hợp đóng giả cha của đứa bé. Vậy mà anh vẫn đồng ý vô điều kiện…
Thời điểm đó nàng chưa bao giờ nghĩ tới... một ngày kia... giữa bọn họ sẽ có kết cục như vậy...
Tu La Chủ và cậu nhóc giờ phút này đang đối mắt với nhau, Diệp Oản Oản nhìn “đứa lớn” một chút, lại nhìn “đứa nhỏ” một chút, vẻ mặt có chút sợ sệt.
Bàn về tướng mạo, Đường Đường thật ra thì tương đối giống mẹ. Mũi, miệng, cằm, trán của cậu bé, cơ hồ đều tương đối giống nàng...
Nhưng, duy chỉ cặp mắt kia... lại cực kỳ giống với Tư Dạ Hàn!
Còn có tính cách thần thái thường ngày của đứa nhỏ này nữa! Thời điểm ban đầu ở Hoa quốc, nàng đã từng cảm thấy thực ra Tư Dạ Hàn và cậu bé thực ra rất giống cha con…
Chẳng lẽ... Đường Đường và Tư Dạ Hàn thật sự là...
Nhưng nàng đã mất đi ký ức, cho nên không biết Đường Đường có tồn tại cũng liền thôi đi! Còn “tác giả” tạo ra đứa bé, Tư Dạ Hàn, vì sao cũng hoàn toàn không biết Đường Đường?
Dù sao chỉ là ánh mắt và tính cách có chút tương tự, cũng không thể nói rõ được điều gì…
Lại nói, Đường Đường và Kỷ Hoàng còn tương đối thân mật với nhau, thật là hiếm thấy!
“Hì hì hì... Kỷ Hoàng, Tu La Chủ, hai vị có thể sang một bên nói chuyện với tôi được không? Thẩm mỗ muốn bàn bạc một khoản giao dịch cùng hai vị!” Con ngươi Thẩm Thiên Trần láo liên, cũng không biết là nghĩ tới điều gì, cười hô hố, mở miệng nói với Kỷ Tu Nhiễm và Tu La Chủ.
Là thành viên của một trong tứ đại gia tộc, Thẩm Thiên Trần làm người mặc dù có chút lôi thôi lếch thếch, nhưng tầm ảnh hưởng của hắn ta... nói chính xác hơn, là tài lực, tuyệt đối không thể nghi ngờ. Hắn cũng là một đối tượng mà các thế lực lớn muốn lôi kéo.
Vô luận là thế lực phương nào, sẽ không có ai lại muốn gây khó dễ cho tiểu thần tài, cho nên cũng đều sẽ cấp cho hắn ít nhiều thể diện.
Kỷ Tu Nhiễm và Tu La Chủ cũng không ngoại lệ.
Kỷ Tu Nhiễm thái độ ôn hòa đáp lại: “Dĩ nhiên, mời Thẩm thiếu gia.”
Tu La Chủ cũng theo đó, đi tới một góc cách tòa cao ốc mấy bước.
Diệp Oản Oản nhìn ba gã đàn ông rời đi, cau mày một cái. Cái gã Thẩm Thiên Trần này, lại muốn làm trò gì?
Một bên, Đường Đường gấp đến độ không yên, “Mẹ! Cái gã họ Thẩm đó khẳng định là không có ý tốt!”
Trên thực tế, Đường Đường tính toán rất chuẩn...
Mới vừa đến chỗ không người, Thẩm Thiên Trần liền đầy ám muội theo sát hai người mở miệng nói, “Kỷ Hoàng, Tu La Chủ, mời hai vị ra giá đi!”
Kỷ Tu Nhiễm: “Ra giá?”
Tu La Chủ: “Thẩm công tử có ý gì?”
Hai người đàn ông, một người như gió xuân ấm áp, một người lạnh lẽo âm trầm, cơ hồ đồng thanh nói.
Thẩm Thiên Trần lập tức cười nói, “Ai nha, hai vị đại lão à, huynh đệ tôi vừa nhìn hai người các vị liền biết các người thích kiểu nữ nhân gì. Loại tàn nhẫn phóng đãng giống như Bạch Minh chủ, khẳng định không phải là mẫu người các vị yêu thích.
Nếu đã như vậy, còn không bằng thành toàn cho tiểu đệ! Chỉ cần hai vị chịu phối hợp rời khỏi, cứ thoải mái ra giá tiền là được!”
Mạch não của Thẩm Thiên Trần rất đơn giản.
Nếu Bạch mỹ nhân bên kia đi không thông, vậy thì đổi một con đường khác là được!
Hắn thật sự là quá cơ trí!
Kỷ Tu Nhiễm: “...”
Tu La Chủ: “...”