Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn
Diệp Oản Oản thường xuyên nhắc đến Giang Yên Nhiên ở trước mặt Hàn Thiên Vũ, trước đó còn giúp nàng xin chữ ký bản giới hạn, cho nên Hàn Thiên Vũ cũng có ấn tượng.
“Là người bạn học kia của cậu à?” Hàn Thiên Vũ hỏi.
Diệp Oản Oản than thở, “Đúng vậy, thật là thương cảm cho bạn trai nàng, vĩnh viễn cũng chỉ có thể xếp hàng thứ hai!”
Diệp Oản Oản đang đùa, tiếng chuông điện thoại di động reo lên, quả nhiên, là điện thoại của một fan cuồng nhiệt “nào đó”.
Diệp Oản Oản bất đắc dĩ nhún vai, “Nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến, fan não tàn của cậu gọi đến, cậu làm việc trước đi, tôi đi nghe điện thoại...”
“Đi thôi!” Hàn Thiên Vũ bật cười.
Diệp Oản Oản đi tới chỗ không người, nhận điện thoại, “Alô, Yên Nhiên...”
“A a a! Oản Oản, Oản Oản, Oản Oản, Hàn Thiên Vũ hôm nay tới trường học của chúng ta bên này quay phim cậu có biết không? Thật là đáng tiếc, buổi sáng mình có giờ học không thể đi!” Quả nhiên, đầu kia điện thoại di động truyền tới âm thanh kích động không thôi của Giang Yên Nhiên.
Diệp Oản Oản bất đắc nói với đầu dây bên kia: “Tỉnh táo lại một chút...”
Cậu như vậy, người nào đó sẽ ghen đó nha…
Diệp Oản Oản mới nói xong, đầu kia điện thoại di động lại truyền tới một thanh âm quen thuộc: “Oản Oản tỷ! Oản Oản tỷ! Tôi không có lớp, tôi có thể tới, chờ tôi tới chụp ảnh, có thể chia sẻ cho tỷ cùng Yên Nhiên! Trang thiết bị của tôi đều đã chuẩn bị đầy đủ hết rồi!”
Diệp Oản Oản nghe được âm thanh của Sở Phong so với Giang Yên Nhiên còn phấn khởi hơn, không còn gì để nói.
Được rồi, coi như nàng không nói...
Haizz, nàng thật là đáng thương mà, nhìn bạn trai nhà-người-ta kìa…
Diệp Oản Oản nói chuyện điện thoại xong, quay trở lại, Cung Húc và Lạc Thần cũng đã hóa trang xong.
Cung Húc đang đầy tự luyến cầm lấy gương soi, nhìn chằm chằm chính mình trong gương, “Hi, cũng không biết sau này cô nương nào có phúc như vậy, có thể gả cho tôi...”
Diệp Oản Oản: “Này, đủ rồi...!!”
Cung Húc vừa nhìn thấy Diệp Oản Oản, lập tức hưng phấn chạy đến tranh sủng, “A! Diệp ca ca anh đã đến rồi, mau nhìn mau nhìn xem, tôi ngày hôm nay có phải là đẹp trai ngất trời hay không? Có phải là tất cả các cô em nhìn thấy đều sẽ muốn lấy hay không? Hay là anh chụp cho tôi một tấm hình, gửi cho mứt hoa nhỏ xem một chút đi? Nói không chừng mứt hoa nhỏ xem xong sẽ trở thành fan não tàn của tôi luôn ấy chứ?”
Vai diễn trong phim của Cung Húc là sinh viên đại học năm 3, hiện tại đang mặc đồ bóng rổ, mái tóc ngắn màu vàng nâu thời thượng, sức sống bắn ra bốn phía, mười phần có cảm giác như một thiếu niên.
Cho dù hình tượng nhân vật của hắn trong bộ phim là một thiếu niên nhà giàu ngang ngược càn rỡ, tiểu bá vương học đường, nhưng cũng làm cho người ta hoàn toàn không ghét nổi.
Nhìn thấy tạo hình của Cung Húc, Diệp Oản Oản không khỏi phải thừa nhận, quả thực là tốt vô cùng.
Cung Húc quả nhiên rất thích hợp với nhân vật này, trong nháy mắt đã khiến nàng tưởng như là nhân vật Tiết Thiếu Dương trong kịch bản đi tới trước mặt mình.
Mà Lạc Thần lại càng không để cho nàng thất vọng, từ khi bắt đầu đi theo nàng, vẫn luôn trau dồi thân thủ và rèn luyện thể lực, giờ phút này trên người lúc này đang mặc áo ba lỗ màu đen, tạo hình một người đang luyện võ, tinh khí thần rõ ràng khác hẳn người thường, nhìn giống như một con báo săn mồi, vô cùng có tính lấn át.
Diệp Oản Oản trực tiếp bỏ quên câu nói sau cùng của Cung Húc, sau đó hài lòng nhìn về phía hai người, “Không tệ, đều rất thích hợp!”
Cung Húc bất mãn lầu bầu, “Diệp ca ca, anh khen tôi thì phải nghiêm túc khen chứ, làm sao lại kéo cả hắn theo!”
Diệp Oản Oản không nhanh không chậm đảo mắt nhìn hắn một cái, “Vậy cậu muốn ăn phân thì tự mình mà ăn phân, tại sao lại cũng kéo Lạc Thần theo?”
Vẻ mặt Cung Húc nhất thời chột dạ, bất quá vẫn gắng gượng chống chế, mở miệng nói như đúng rồi, “Không phải là Diệp ca bảo tôi và hắn trước mặt công chúng không được có mâu thuẫn gì, mà phải biểu hiện ra là có quan hệ rất tốt hay sao?”
Diệp Oản Oản: “Phương thức biểu hiện của cậu, thật đúng là... Đặc biệt...!”