Edit: Quỳnh
Thấy việc đã đến nước này, Tần Nhược Hi còn bảo vệ ông chủ như vậy, nếu so sánh lại, tất cả Ám Vệ của Tư gia, đối với Diệp Oản Oản đều coi cô là kẻ thù cả.
“Bây giờ, phân đội Ám Nhất cơ hồ toàn bộ đều đầu quân bên Diệp Oản Oản, đã như vậy, đã đến lúc thay đổi lại phân đội Ám Nhất rồi.” Lưu Ảnh nhìn về phía Vân Sinh: “Vân Sinh, cậu đi theo Nhược Hi tiểu thư học tập cũng khá lâu. Lần này đừng làm cho tôi và Nhược Hi tiểu thư thất vọng, vị trí đội trưởng phân đội Ám Nhất, nhất định phải giành được.”
Nghe tiếng, Vân Sinh gật đầu, lạnh lùng nói: “Đội trưởng yên tâm, Thập Nhất đó, căn bản không có bản lãnh gì, đánh bại hắn dễ như trở bàn tay.”
“Được.” Lưu Ảnh gật đầu, chợt đứng lên, đi tới cửa sổ, nhìn về phía phòng huấn luyện phân đội Ám Nhất, khóe môi hơi hơi dương lên, cười lạnh nói: “Thập Nhất… Ngươi thật sự cho rằng ông chủ sẽ bởi vì người phụ nữ kia, có thể cho ngươi vị trí đội trưởng sao… Ta ngược lại muốn nhìn một chút, cái bình hoa kia, sẽ có thể dạy ngươi thứ gì!”
……
Cùng lúc đó, trong phòng huấn luyện.
“Phanh”!
“Phanh”!
Hai bóng người, nhanh chóng bay ra xa, nặng nề té xuống vũ đài.
“Sư phụ, thử lại!” Thập Nhất mặc dù mặt mũi đều đã sưng lên, nhưng mặc kệ, lần nữa xông lên vũ đài.
“Sư… Sư… Sư… Sư phụ… Tôi… Tôi… Nghỉ… Tôi muốn… Nghỉ ngơi…” Chàng trai tuấn tú bò dậy sau, đứng ở bên cạnh vũ đài, lắp ba lắp bắp mở miệng.
“Dừng… Cà Lăm, ý anh là muốn nghỉ một lát?” Diệp Oản Oản xoa xoa cái trán đầy mồ hôi.
“Đúng… Đúng… Đúng đúng… Sư phụ… Nói… Nói đúng!” Cà Lăm gật đầu một cái.
Cà Lăm cũng không phải tên thật của hắn, bất quá, lúc mới vừa vào đội Ám Vệ, mọi người liền kêu hắn là Cà Lăm, về phần tên thật của hắn, ngược lại không ai hỏi tới.
“Cà Lăm, anh nghỉ ngơi chút đi.” Thập Nhất chỉ mong như thế.
Liên tiếp nhiều ngày, mỗi ngày trừ ăn cơm và đi ngủ, Thập Nhất cùng Cà Lăm đều ở phòng huấn luyện, Diệp Oản Oản cũng là một tấc không rời.
Chỉ bất quá, Diệp Oản Oản ngược lại cũng không ngại, mới đầu, lúc đánh nhau, cũng không hứng thú lắm. Nhưng có thể do thời gian càng ngày càng dài, Diệp Oản Oản lại dần dần có cảm giác. Một ngày không luyện hơn mấy chiêu, liền thấy cả người không thoải mái.
Thậm chí, có lúc Thập Nhất cùng Cà Lăm muốn nghỉ ngơi nửa ngày, Diệp Oản Oản lại nói bất luận thế nào cũng không thả hai người rời đi.
Chỉ bất quá, khoảng thời gian này, Thập Nhất cùng Cà Lăm tiến triển nhanh chóng, thực lực so với trước khi bái Diệp Oản Oản làm sư phụ, đã tiến bộ rất nhiều.
“Sư phụ, tiếp chiêu!”
Thập Nhất trong miệng hét lớn, cánh tay phải giống như linh xà di chuyển trong không trung, bay về phía Diệp Oản Oản.
Giờ phút này, Diệp Oản Oản đứng ở đằng xa, cũng chưa hề nhúc nhích.
“Sư phụ, tiếp chiêu!!!!!”
Thấy vậy, trong bụng Thập Nhất mừng rỡ.
Nhưng mà, trong lúc Thập Nhất mặt đầy hưng phấn, Diệp Oản Oản theo bản năng hướng về bên trái, để cho Thập Nhất vồ hụt.
“Cái gì!”
Thập Nhất hơi sửng sốt
Mà thừa dịp Thập Nhất ngây người, chân trái Diệp Oản Oản như giao long càn quét mà quẹt ra.
“Phanh”!
“Ôi chao”!
Thập Nhất hét thảm, cả người bị Diệp Oản Oản đạp bay xa tám mét.
“Thập Nhất, anh làm sao vậy?” Diệp Oản Oản cau mày trách mắng.
“Sư phụ… Tôi…” Thập Nhất có chút chột dạ.
“Sớm đã nói với anh, lúc tỷ thí nên chuyên tâm một chút, không nên để cho bất kỳ tâm trạng ảnh hưởng, anh vui sướng, tức giận, bất kỳ tâm tình gì, cũng phải giấu giếm. Trừ phi là chờ đến khi thực sự kết thúc trận đấu mới được thể hiện ra, nếu không, chỉ sơ hở một chút, anh cũng có thể mất mạng!” Diệp Oản Oản mặt mũi lạnh lùng mở miệng.
Thật ra thì, đối với những thứ này, cô cũng chỉ là dựa theo kinh nghiệm của mình mà dạy dỗ.
Mỗi lần cùng Thập Nhất và Cà Lăm trong tỷ thí, trong lòng của cô liền không có bất cứ tâm tình gì, chỉ có như vậy, mới có thể nhìn rõ tâm cơ người khác, càng có thể tỉnh táo phân tích mọi thứ của kẻ địch