Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương

Chương 289: Chương 289: Thật là có nhã hứng




Convertor: Vo Vo

Editor: Hyna Nguyễn

—————–

Nếu Hàn Thiên Vũ xong đời không còn cơ hội phát triển nữa thì công ty nhất định sẽ chọn người có tiềm năng như Cung Húc, rồi bọn họ sẽ đưa Cung Húc lên vị trí của Hàn Thiên Vũ, nhưng bây giờ Hàn Thiên Vũ không chỉ danh dự được rửa sạch, nhân khí cùng danh vọng đều tăng lên mạnh mẽ, vì vậy việc ông ta sẽ bị Phí Dương gắt gao đè đầu là điều tất yếu.

Nghĩ tới đây, Chu Văn Bân cười lạnh nói: “Diệp Bạch phải không rất tốt sao! Làm hư chuyện của tôi không tính mà còn dám chạy đến trên địa bàn của tôi để giễu võ giương oai! Lần này, vừa vặn đúng lúc tôi cùng cậu ta có thể tính toán hết nợ nần rồi!”

Nghe lão đại nói như vậy, trong lòng người kia an định lên không ít, lập tức vuốt mông ngựa nói “Có Bân ca ngài trấn giữ ở nơi này, dù có cánh cũng không bay ra khỏi chỗ này được!”

Mập mạp đứng ở một bên liên tục tâng bốc, một bên vẻ mặt mập mờ hướng về phía thanh niên trẻ tuổi tái nhợt đang ngồi trên ghế sa lon nhìn một cái.

“Còn có việc sao?” Chu Văn Bân tức giận quét mắt nhìn anh ta một cái.

“Không có! Không có, tôi đi đây!”

“Không việc gì còn không mau cút đi” Chu Văn Bân vào lúc này tâm tư rõ ràng đều đặt trên người đối diện là Lạc Thần, cho nên bị người khác quấy rầy rất là bất mãn.

“Dạ dạ dạ, tôi cút ngay đây! Cút ngay đây!” Mập mạp hiểu ý mà lui ra ngoài, còn cố ý đem cửa đóng lại thật chặt.

Mập mạp đi xong, trong lúc nhất thời, bên trong văn phòng lớn như vậy cũng chỉ còn lại hai người.

Ngón tay của Chu Văn Bân ngõ nhẹ trên mặt bàn vài cái, trên trán lộ ra một tia không kiên nhẫn “Lạc Thần, sự kiên nhẫn của tôi có hạn nha.”

Lạc Thần tựa hồ là chịu khuất nhục con ngươi chợt co rúc lại đóng thành băng.

Chu Văn Bân thấy vậy lại giả mù sa mưa mà sử dụng giọng nói có chút mềm mỏng không cứng rắn nói chuyện: “Ai, Lạc Thần a, cậu xem lại mình đi nha, sao tính tình của cậu lại quật cường như vậy chứ, nếu cậu đây đi theo tôi thì có cái gì không tốt đâu chứ?”

Chu Văn Bân vừa nói chuyện, một bên chậm rãi đi tới trước mặt Lạc Thần, kéo dài âm thanh, tiếp tục mở miệng nói “Chỉ cần cậu ngoan ngoãn nghe lời, không chỉ tiền thuốc thang của mẹ cậu, tôi sẽ giúp cậu giải quyết, tôi còn có thể bảo đảm cho cậu thành hàng hot.”

Bởi vì Chu Văn Bân đến gần, thân thể của Lạc Thần đã căng như một cây cung đã lên tên, bàn tay đặt bên người gắt gao nắm lại tạo thành quả đấm, dường như sau một khắc liền có thể nổi điên lên cảm giác muốn đánh người khác.

Chu Văn Bân chắc chắn Lạc Thần không dám phản kháng, cười ha hả rồi lại đến gần hơn mấy phần, bàn tay đặt ở trên bả vai của Lạc Thần nói: “Lạc Thần a, cậu cũng đã đi theo tôi từ năm mười tám tuổi đến năm hai mươi mốt tuổi rồi, cậu cũng đã chống đối với tôi trong suốt ba năm rồi, bây giờ còn muốn tiếp tục sống tự do phóng khoáng không ai biết đến như vậy nữa sao?

Kiếp sống hoàng kim của một người nghệ sĩ cũng chỉ tồn tại vài năm mà thôi, cậu còn có thể có mấy cái ba năm để cùng tôi hao tổn cơ chứ?

Cậu biết không năm đó nếu cậu thuận theo ý của tôi thì lấy tư chất của cậu, vào lúc này địa vị trong giới giải trí, có lẽ so với Cung Húc không thể phân cao thấp được đâu, cũng có thể là vượt qua được cả Hàn Thiên Vũ cũng chưa biết chừng!”

Chu Văn Bân một mực đòi hỏi thuyết phục Lạc Thần đồng ý lời đề nghị của mình, mà Lạc Thần vẫn mím chặt đôi môi mỏng của mình từ đầu tới cuối đều không nói một lời nào.

Thấy đối phương hoàn toàn không nói lời nào, bộ dạng khó thuyết phục, Chu Văn Bân cười nhẹ một tiếng trong giọng nói tràn đầy giễu cợt nói: “Lạc Thần, cậu sẽ không phải cho là chỉ cần mình chịu đựng đến khi hợp đồng giữa chúng ta kết thúc thì cậu liền có thể thoát khỏi tôi chứ?”

Chu Văn Bân thở dài lắc đầu một cái, ánh mắt đồng tình mà nói tiếp: “Thật là một đứa nhỏ ngốc ngây thơ mà, thời điểm cậu ở tại Hoàn Cầu tôi đã có thể đóng băng công việc của cậu cho nên dù cậu có thể rời khỏi Hoàn Cầu đi chăng nữa thì tôi vẫn có thể để cho cậu không có cơ hội xuất hiện trên màn ảnh đâu.”

Sắc mặt của Lạc Thần rốt cuộc có một tia thay đổi, há miệng, âm thanh dị thường khàn khàn hỏi lại “Vậy rốt cuộc ông muốn như thế nào mới chịu bỏ qua cho tôi?”

Ngón tay của Chu Văn Bân chạm vào cần cổ tinh tế của Lạc Thần chậm rãi trợt xuống, hô hấp cũng thô thêm vài phần “Lạc Thần, cậu là một người thông minh, mà tôi muốn cái gì, cậu rất rõ ràng không phải sao? Thứ mà Chu Văn Bân tôi muốn lấy được sao có thể không chiếm được chứ?!”

“Tôi không phải là người đồng tính luyến ái!” Lạc Thần gầm nhẹ nhả ra từng chữ từng chữ một.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.