Convertor: Vo Vo
Editor: Hyna Nguyễn
—————–
Thật ra thì cô cũng biết việc Tư Dạ Hàn bổ túc cộng thêm trí nhớ của cô một tháng thật ra không có vấn đề gì.
Chẳng qua cô nghĩ chỉ có không ngừng làm bản thân bận rộn mới có thể làm cho cô an tâm cùng bình tĩnh.
Cô nghĩ về cha mẹ, anh trai cô cùng ngôi nhà của mình, nỗi nhớ nhà làm cô như muốn phát điên lên.
Cô biết Tư Dạ Hàn chưa hoàn toàn đã tin tưởng cô, cô biết vào giờ phút này chính mình không thể làm bất kỳ chuyện gì để chọc giận anh được.
Thật vất vả mới có thể đem Tư Dạ Hàn trấn an đến loại trình độ này bây giờ còn chưa phải là thời cơ thích hợp.
Huống chi cô còn có lịch sử bất lương trước đó cô đã từng vì chạy trốn mà nhiều lần đều nói dối là trở về nhìn cha mẹ mình.
Nếu như lúc này cô cùng Tư Dạ Hàn nói chuyện cô muốn đi thăm ba mẹ cô, trên căn bản giống như đang nói cô lại muốn chạy trốn, ý tứ này không hoàn toàn khác biệt về nội dung chỉ khác nhau về cách nói mà thôi a.
Nhưng từ hôm trước ở trường học gặp qua anh trai cô đã làm tâm tình cô càng ngày càng không cách nào đè nén được nữa.
Diệp Oản Oản nằm ở trên giường không có chút nào buồn ngủ kinh ngạc nhìn nhìn chằm chằm nam nhân nằm bên cạnh, đếm số lương lông mi trên đôi mắt đang nhắm chặt của anh.
Rốt cuộc phải làm như thế nào mới có thể để cho Tư Dạ Hàn đồng ý cho mình về nhà đây.
Đúng hai giờ sau Tư Dạ Hàn thức dậy.
Vốn là cô còn đang suy đoán Tư Dạ Hàn tối hôm qua rốt cuộc có ngủ thật hay không nhưng khi cô nhìn anh mắt của anh sáng chói lóa mắt thì biết rõ chắc hẳn anh ngủ không tệ.
Xem xét lại thì dù Diệp Oản Oản thờ ơ vô tình như thế nào thì cô quả thật hình như cũng bị anh hấp dẫn dưới hình ảnh như con quái vật ngủ say mới thức giấc này.
Thời điểm ăn sáng, Diệp Oản Oản đúng là không có thể nhịn được nữa.
Bằng không, thử xem hỏi một chút xem sao.
Cô gần đây ngoan như vậy mà.
Diệp Oản Oản đầu tiên là ổn định lại tinh thần, sau đó thử mở miệng thăm dò nói “Cái đó, Tư Dạ Hàn hôm nay là thứ bảy em có thể trở về đi thăm cha mẹ em một chút hay không?”
Một bên Hứa Dịch nghe được câu này nhất thời hít vào một ngụm khí lạnh.
Tối hôm qua hắn vẫn còn đang cùng Mặc Huyền nói Diệp Oản Oản gần đây đặc biệt yên phận nữa chứ, chẳng lẽ cô ấy lại muốn chạy trốn nữa sao.
Quả nhiên, nghe được lời cô nói muốn trở về một lúc lông mi của Tư Dạ Hàn nhất thời dính một tầng băng sương.
Anh buông chén đĩa trong tay xuống, con ngươi băng lãnh mang theo áp lực cực kỳ nhìn về phía cô, giọng nói cũng lạnh đến không có một tí nhiệt độ nào: “Diệp gia hết thảy cũng không còn tí liên can nào tới em nữa rồi.”
Nghe được câu này, trái tim Diệp Oản Oản nhất thời trùng xuống.
Cô biết là cô đã sớm cùng người trong nhà đoạn tuyệt quan hệ.
Diệp Oản Oản ánh mắt hơi sẫm lại cúi xuống dưới đất than thở nói, “Trước đây em không nên vì Cố Việt Trạch mà làm lớn mọi chuyện lên, là em không hiểu chuyện, tổn thương lòng tự trọng của người nhà em, hiện tại em thực sự rất muốn gặp gai đình em dù chỉ một chút thôi. Vậy mà cũng không được sao anh?”
Tư Dạ Hàn khí tức quanh mình càng lạnh hơn từng chữ từng chữ mở miệng nói rõ ràng “Anh không muốn lặp lại lần thứ hai.”
Mặc dù đây là phản ứng trong dự liệu của cô nhưng Diệp Oản Oản vẫn không nhịn được một trận khó chịu.
Tư Dạ Hàn không để cho cô đi, không chỉ bởi vì nguyên nhân sợ cô chạy trốn đi.
Không biết có phải là ảo giác của cô hay không nhưng vô luận là kiếp trước hay là hiện tại, Tư Dạ Hàn giống như tại tận lực ngăn cản không để cho cô đi đâu cả.
Phỏng chừng vẫn là muốn khống chế cô quấy phá nha.
Cô không thể cùng bất luận kẻ nào có quan hệ thân mật ngay cả người nhà của cô cũng giống như vậy.
Đối với anh mà nói cô chính là của anh cũng chỉ có thể là anh mà thôi.
Một khắc kia bắt đầu khi cô đi theo bên anh, trong thế giới của cô cũng chỉ có thể có anh thôi.
Biết Tư Dạ Hàn đã nổi giận Diệp Oản Oản chỉ có thể ngừng cái đề tài này lại.
Sau đó bầu không khí liền có chút lạnh lẽo ngưng đọng, trên bàn ăn ai cũng không nói gì, một tiếng Hứa Dịch cũng không dám nói bị nghẹn lại trong cổ họng.
Công ty giống như có chuyện gấp Tư Dạ Hàn dùng cơm nước xong liền cùng Hứa Dịch rời đi.
Tư Dạ Hàn không có ở đây cô ngược lại rất tự tại chẳng qua là tâm tình của cô cả ngày đều rất sa sút không vui, dù nhìn đến Đại Bạch ở trong sân chơi đùa với con gà con cũng không có cách nào vui vẻ được.