Convertor: Vovo
Editor: Như Ý
—————————-
Hiện tại, chỉ còn lại hai người cuối cùng.
Một là Từ Minh, nam diễn viên với kỹ thuật diễn và nhan sắc đang ăn khách, người còn lại là diễn viên đóng vai Lâm Lạc Trần phiên bản gốc, Lạc Thần.
Ngô Chính Phi mới vừa lúc nãy được người khác thông báo và xác định rằng trong khoảng thời gian này Lạc Thần ngoại trừ việc luyện tập võ thuật như bình thường thì cũng chưa từng nhận được đặc huấn đặc biệt gì cả, cũng không có mời qua bất kì vị danh sư nào để hướng dẫn diễn xuất cho mình.
Năm đó thời điểm Lạc Thần đóng vai Lâm Lạc Trần thì thắng ở điểm tươi non, là mầm non mới xuất hiện trong giới giải trí thêm vào đó là lối diễn xuất tốt, nhưng xem kĩ lại thì thật ra kỹ thuật diễn xuất năm đó của Lạc Thần vẫn còn có chút ngây ngô, coi như năm đó có thể đáp ứng được tiêu chuẩn thì bây giờ cũng không có cách nào có thể cùng với Từ Minh so sánh được.
Dù sao trong Kinh Long 2, nhân vật Lâm Lạc Trần này độ khó so với bộ thứ nhất còn cao hơn đến mấy bậc.
Huống chi, người đại diện của Lạc Thần lại là người không có đầu óc, vậy thì có thể dẫn dắt được loại nghệ sĩ gì chứ, nếu có thì cũng chỉ có thể là sử dụng loại thủ đoạn cấp thấp để đi lên mà thôi.
A, hắn ta nghĩ muốn cùng với Từ Minh tranh dành vị trí này hay sao! Vậy hãy để cho bọn họ xem đủ đi! Dù sao ở trong giới giải trí, bị chửi cũng là hot…không phải sao? Chỉ hy vọng đến lúc đó bọn họ………..Chịu được!
Nhà sản xuất phim nhìn Từ Minh cùng Lạc Thần, trong con ngươi thoáng qua một tia sáng.
“Hiện tại chỉ còn lại hai người Từ Minh cùng Lạc Thần, hai người này cũng là thí sinh được chú ý nhất đối với vai diễn Lâm Lạc Trần này, vì để có thể so sánh cùng phân biệt thực lực của hai người một cách rõ ràng,… tôi thấy… không bằng như vậy đi!”
Nhà sản xuất phim suy nghĩ một chút, ngay sau đó đề nghị: “Từ Minh cùng Lạc Thần có thể đồng thời thử vai, tôi cùng hai vị đạo diễn sẽ ra đề, sau đó hai người sẽ dùng phương thức của mình diễn qua một lần! Mọi người thấy thế nào?”
Nhà sản xuất phim đều đã lên tiếng, phó đạo diễn bên cạnh dĩ nhiên là phụ họa: “Chủ ý này không tệ! Bất quá, ai trước, ai sau? Diễn trước dường như tương đối thua thiệt a.”
“Vậy thì để tôi trước đi, Lạc Thần tiền bối dù sao đã nhiều năm không có diễn xuất, tôi không muốn thắng theo kiểu không phải là anh hùng.” Từ Minh hướng về Lạc Thần bên cạnh nhìn một cái, ngay sau đó mở miệng nói.:
Đối với sự khiêm nhượng của Từ Minh, nhà sản xuất phim hài lòng gật đầu đáp lại: “Nếu đã như vậy thì Từ Minh cậu diễn trước đi!”
Phó đạo diễn cũng bày tỏ đồng ý, chân mày của Tống Kim Lân một bên hơi hơi cau lại, bất quá cũng không mở miệng phản đối.
Diệp Oản Oản hai tay ôm ngực đứng ở một bên, khóe miệng âm thầm câu lên một tia cười lạnh.
Bởi vì là ra đề tại chỗ, diễn trước thì thời gian chuẩn bị khó tránh khỏi ít hơn người diễn sau, nhìn bề ngoài là tương đối thua thiệt.
Nhưng trên tình huống thực tế, người diễn thứ nhất có thể tùy tâm sở dục, mà người thứ hai, bởi vì là thử vai tại chỗ, lại diễn cùng một cảnh, nếu như Lạc Thần trùng hợp diễn giống Từ Minh, cho dù là chính hắn dùng phương thức diễn của mình mình, cũng nhất định sẽ bị nói thành sao chép, rập khuôn theo Từ Minh.
Cộng thêm nếu diễn trước thì sẽ nắm phần chủ động, còn Lạc Thần diễn sau sẽ phi thường bị động.
Tống Kim Lân quyết định chọn cảnh đầu của vai diễn, là cảnh Lâm Lạc Trần gặp lại nam chính sau nhiều năm lạc vào Ma giáo, đối mặt với một phen chất vấn của nam chính và câu trả lời của Lâm Lạc Trần.
Từ Minh đứng ở giữa đại sảnh, nhắm mắt lại. Bất quá ngắn ngủi năm giây sau, đã tiến vào trạng thái của nhân vật.
Hắn một tay chắp sau lưng, như đón lấy kịch liệt cuồng phong.
“A, chính đạo tà đạo, như thế nào là chính, như thế nào là tà… Vân Hải, ngươi vẫn như xưa ngây thơ như thế!”
Từ Minh nhìn vào khoảng không, giống như nhân vật nam chính Vân Hải đang đứng ở nơi đó, hướng về phía hắn lộ ra ánh mắt khinh miệt mà giễu cợt.
Tiếp đó, thần sắc của Từ Minh trong nháy mắt biến thành 3 phần điên 7 phần cuồng quát lên:
“Để ta nói cho ngươi biết,… lịch sử từ trước đến giờ đều do người thắng viết! Từ nay về sau… Giang hồ này… Ta nói nó chính, nó chính là chính, ta nói là tà, nó chính là tà!”