Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương

Chương 467: Chương 467: Tôi xem ai dám động đến anh ta




Convertor: Vovo

Editor: Như Ý

Betaer: Hyna+Windy

————————-

Chờ Cung Húc thấy rõ tấm hình, Diệp Oản Oản đã nhanh chóng đưa tay thu hồi di động, ngay sau đó mở miệng nói: “Nhìn tôi.”

Cung Húc theo bản năng liền hướng Diệp Oản Oản nhìn lại, kết quả càng nhìn ngây ngẩn…

”Anh…”

“Giống không?” Diệp Oản Oản ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng hỏi.

Cung Húc nhìn chằm chằm khuôn mặt cô, gật đầu liên tục…Mới vừa rồi còn không cảm thấy điều đó bởi vì khí chất chênh lệch nhau quá nhiều, nhưng nhìn kỹ một chút hắn liền phát hiện ra nam nhân này dáng dấp cùng mứt quả nhỏ quả thật rất giống nhau.

“Người trong hình, là em gái tôi.” Diệp Oản Oản mở miệng nói.

Cô nói xong, trong nháy mắt, Cung Húc nhất thời trợn to hai mắt, đáy mắt hiện đầy vẻ khó tin.

Cái… Cái gì! Hai ngày nay hắn đi tìm mứt quả nhỏ của hắn đến phát điên, không ngờ người đó lại là em gái của người này..

Trong lúc nhất thời Cung Húc nhìn chằm chằm ánh mắt của Diệp Oản Oản, quả thật là giống như đang nhìn thấy thần mặt trời Apollo, chiếu lấp lánh, hận không thể quỳ bái một phen!

Cuộc đối thoại của Diệp Oản Oản cùng Cung Húc chỉ phát sinh trong vòng mấy giây, mới vừa rồi khi cầm ảnh cũng chỉ có một mình Cung Húc nhìn thấy.

Lúc này, sau cánh cửa truyền tới một trận tiếng bước chân nhốn nháo, nhân viên trong phòng mang theo mấy người bảo an vội vã chạy tới.

Mấy người bảo an cao to lực lưỡng, khí thế nói: “Là ai ở chỗ này gây chuyện!”

Một bên tiểu trợ lý lập tức chỉ vào Diệp Oản Oản nói: “Chính là người đàn ông này, đến đây gây chuyện, còn có ý đồ đánh người, các anh lập tức bắt anh ta đuổi ra ngoài cho tôi!”

Nếu thương tổn tới một sợi tóc của Cung Húc, bọn họ thật sự không kham nổi.

Mấy người bảo an nghe vậy, nhất thời hướng về Diệp Oản Oản nhào tới.

Nhưng mà, khi mấy người này đến gần, Cung Húc trong nháy mắt lạnh mặt, dùng sức vỗ bàn, giận dữ quát: “Cút ngay! Tôi xem ai dám động đến anh ta!”

Nhìn thấy phản ứng của Cung Húc, hai tiểu trợ lý, mấy nhân viên toàn bộ đều ngẩn ra. Các nhân viên an ninh cũng trố mắt nhìn nhau, nhất thời không dám lộn xộn.

Tiểu trợ lý lại gần Cung Húc, cẩn thận từng li từng tí mở miệng hỏi: “Húc… Húc ca, sao… Mới vừa rồi người này to gan lớn mật mạo phạm anh a!”

Cung Húc nhất thời đem cậu ta mắng té tát: “Mạo phạm đại gia cậu a! Ai cho cậu đối với Diệp ca của tôi hô to gọi nhỏ như thế!”

Tiểu trợ lý bị mắng một hồi, nhất thời trở nên mơ hồ.

“Hắc” Cung Húc không để ý tới trợ lý nữa, nói xong liền đứng lên, kéo cái ghế mình mới vừa ngồi, nhìn về phía Diệp Oản Oản, vẻ mặt khỏi phải nói có bao nhiêu nịnh hót: “Diệp ca, Diệp ca anh ngồi xuống đi!”

Nhìn thấy Cung Húc thay đổi thái độ ba trăm sáu mươi độ, mọi người trong phòng đều trố mắt nhìn nhau, ngốc luôn tại chỗ, hoàn toàn không biết đang xảy ra chuyện gì.

Cái tiểu trợ lý kia ngơ ngác mở miệng: “Húc ca… Anh… Anh đây là….”

Cung Húc nghiêng đầu liền mắng: “Là cái đầu cậu a! Còn không mau châm trà mời Diệp ca đi! Có còn mắt nhìn người nữa ko! Lập tức đi lấy cho Diệp ca một trái dừa!”

Hai cái tiểu trợ lý: “…”

Hắc! Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy. Đại thiếu gia nhà bọn họ, con ông cháu cha, làm sao đột nhiên lại đối với Diệp Bạch ân cần cung kính như vậy.Mặc dù hoàn toàn không biết rõ chuyện gì, nhưng lại không dám vi phạm mệnh lệnh của Cung Húc, hai người vội vàng một người đi châm trà, một người đi lấy dừa.

Cung Húc tự mình nhận lấy, cắm ống hút vào trong, ôm lấy trái dừa to đứng ở trước mặt của Diệp Oản Oản nói: “Diệp ca, anh uống, anh uống đi!”

Diệp Oản Oản cười như không cười nhìn gương mặt tuấn tú lấp lánh của Cung Húc liếc một cái, nghiêng người tay chống trán, mở miệng nhẹ nhàng nói: “Nghe nói… Cung thiếu gia chuẩn bị đóng 《 Kinh Long 2》.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.