Tư Dạ Hàn che giấu vẻ ôn nhu lộ rõ nơi đáy mắt, hạ thấp giọng khẽ nói: “Có chừng mực.”
Nếu không sợ rằng anh không có cách nào nhịn được, nên phải nhắc nhở nàng.
“Trời má! Tôi vừa thấy cái gì?”
“Chuyện... chuyện... chuyện này... Đây coi như là trực tiếp công khai sao?”
“Công khai! Không thể nghi ngờ có được không?”
Nếu như nói trước đây đủ loại tin đồn còn có chút mập mờ không rõ, như vậy hiện tại, ván đã đóng thuyền, không chạy đi đâu được rồi.
Cách đó không xa, trong góc, Quản lý Hứa nhìn một màn trước mắt, mồ hôi lạnh đều đã túa ra rồi.
Vạn vạn không ngờ tới, Dịch Vân Mạc lại thực sự coi trọng Tư Dạ Hàn. Tối hôm qua chính mình đem con trai đưa qua, kết quả không lấy được lòng Dịch Vân Mạc không nói, còn quấy rầy chuyện tốt của người ta.
Cũng không biết có phải là ảo giác của hắn hay không, hôm nay ánh mắt Quản lý Tư nhìn hướng về hắn, dường như cũng đặc biệt đáng sợ...
Trừ Quản lý Hứa ra, tất cả những người mang tâm tư khác giờ phút này đều bóp cổ tay thở dài. Cứ như vậy, há chẳng phải là bọn họ không còn cơ hội?
Sau khi đòi “bồi thường” nụ hôn tạm biệt, Diệp Oản Oản cuối cũng thả cho Tư Dạ Hàn rời đi.
Rải thức ăn cho chó xong, Diệp Oản Oản đi xe quay về lại biệt thự.
Mới vừa trở về phòng chuẩn bị tiếp tục ngủ nướng, cửa phòng đột nhiên bị người nào đó gõ.
“Mời vào! Ngô quản gia, sao vậy?” Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm vị quản gia đẩy cửa vào, mở miệng hỏi.
Gia nhân và quản gia nơi này, tất cả đều là do Dịch Linh Quân sắp xếp cho nàng. Nghe nói vị nữ quản gia này đã làm việc tại Dịch gia nhiều năm, tại Thiên Thủy thành cũng được xem như là nhân vật lắm tai nhiều mắt.
Cũng chính bởi vì như thế, lúc này Dịch Linh Quân mới yên tâm giao Diệp Oản Oản cho người quản gia này trông nom. Trừ sắp xếp sinh hoạt hằng ngày của Diệp Oản Oản ra, nếu như có một ít sự việc vặt vãnh cần xử lý, giao cho quản gia cũng, sẽ có thể được thực hiện một cách hoàn mỹ.
Dù sao, Diệp Oản Oản mới tới Thiên Thủy thành không lâu, đối với Thiên Thủy thành còn chưa quen thuộc lắm. Nhất là mạng lưới các thế lực phức tạp, nếu không cẩn thận, Diệp Oản Oản rất có thể sẽ gây ra họa lớn.
“Tiểu thư, có một thiếu niên và một ông lão cầu kiến.” Quản gia đầy cung kính nói với Diệp Oản Oản.
“Ông lão... Thiếu niên...” Diệp Oản Oản như có điều suy nghĩ.
“Đúng thế.” Quản gia khẽ vuốt cằm: “Khoảng rạng sáng đã muốn tới thăm, bất quá, lúc đó tôi đoán tiểu thư còn ngủ, nên tôi không đánh thức tiểu thư.”
“Được, Ngô quản gia, bà cứ để cho bọn họ đi vào.” Diệp Oản Oản nói.
Sau khi nhận được sự cho phép của Diệp Oản Oản, Ngô quản gia cũng không nhiều lời, xoay người rời đi.
Về phần ông lão và thiếu niên trong miệng Ngô trưởng lão, Diệp Oản Oản suy đoán, có thể là đám người Đại trưởng lão bọn họ.
Quả nhiên không sai, chưa tới 10 phút sau, Ngô quản gia dẫn Bắc Đẩu và Đại trưởng lão tiến vào phòng.
“Ngô quản gia, bà đi xuống trước đi.” Diệp Oản Oản hướng về Ngô quản gia nói.
“Vâng thưa tiểu thư, nếu như có chuyện, cô cứ gọi tôi một tiếng là được rồi.” Ngô quản gia nói xong, lui ra khỏi phòng, thuận tay giúp Diệp Oản Oản khép cửa lại.
Đợi sau khi Ngô quản gia rời đi, Diệp Oản Oản ung dung thản nhiên mà nhìn Đại trưởng lão và Bắc Đẩu, trong lòng không khỏi hơi có chút nghi hoặc. Làm sao Đại trưởng lão và Bắc Đẩu lại biết được mình ở chỗ này?
“Có... có phải là Phong tỷ không?”
Bắc Đẩu đưa mắt quan sát Diệp Oản Oản cẩn trọng, có chút không xác định mở miệng hỏi dò.
Cô gái trước mắt, so với Phong tỷ không chuyện ác nào không làm trong đầu của cậu ta, chênh lệch cũng quá lớn rồi! Mặc dù tướng mạo không có gì thay đổi, nhưng uy áp lạnh đến tận trong cốt tủy này, là có chuyện gì xảy ra?
Hơn nữa, cách trang điểm cũng có khác biệt rất lớn. Trong ấn tượng, Phong tỷ cực ít trang điểm sửa soạn. Cho dù trang điểm, lớp trang điểm cũng đều hết sức nội liễm, thích đem mình hóa thành tiểu tiên nữ, tiểu thiên sứ. Mà cách trang điểm của người phụ nữ này lại khiến cho vẻ đẹp của mình được bộc lộ ra hoàn mỹ, cực kỳ tinh tế, cá tính mười phần...