Biên soạn: Đức Uy
---------------------------------------------
Thân thể của Hứa Dịch khẽ run, “Cửu gia...”
Tư Minh Vinh mặt đầy bi thương, “Có biện pháp nào để cho gia chủ cùng chúng ta nói mấy câu hay không...?”
Tư Dạ Hàn phát bệnh quá đột nhiên, một câu cũng không kịp dặn dò.
Tư Minh Lễ làm ra vẻ mặt đầy đau khổ, vỗ vỗ bả vai của Tư Minh Vinh, “Nhị ca, xin nén bi thương! Thân thể gia chủ có thể chống đỡ tới hôm nay, đã rất không dễ dàng! Tư gia còn có chúng ta đây...”
Vị bác sĩ trưởng khoa kia nghe một chút, sắc mặt lại càng thêm khó coi, quét qua Tư Minh Lễ một cái, thần sắc có chút khó mà hình dung, ho nhẹ một tiếng rồi mở miệng nói, “Tư tiên sinh tỉnh rồi.”
Tư Minh Vinh nhất thời vui mừng: “Cái gì? Tỉnh!?”
“Vâng, Tư tiên sinh ngài ấy...”
Lời chuyên gia còn chưa dứt, Tư Minh Lễ sững sờ, trong đầu nghĩ đây nhất định là hồi quang phản chiếu. Vì vậy vội vã ngắt lời hắn, nhanh nhảu mở miệng, “Chúng ta mau vào đi thôi! Nhanh đi xem thử đại tẩu tỉnh chưa, mời đại tẩu đi theo! Nếu không sợ rằng sẽ không kịp gặp lần cuối...”
“Vâng!” Một bên, tên hộ vệ nhanh chóng chạy đi.
Chuyên gia: “...”
Cứ như vậy đi, bọn họ vào bên trong là biết ngay thôi...
Vì vậy, một đám tộc lão vội vàng đi theo chuyên gia đi vào phòng bệnh.
Tư Minh Lễ đã sớm có tâm tình rất tốt, kịch bản đã lên sẵn. Trong nháy mắt khi vừa bước tới ngưỡng cửa, hốc mắt đã đỏ lên, nhào nhanh tới bên giường bệnh, sau đó “Phù phù” một tiếng quỳ trên mặt đất.
“Gia chủ! Gia chủ à…Ngài yên tâm...” Đi thôi.
Một giây kế tiếp, Tư Minh Lễ mới gào được một nửa, biểu tình tỏ vẻ đau thương đột nhiên hóa đá, nghẹn cứng ở trên mặt.
Chỉ thấy trên giường bệnh màu trắng trống rỗng không có ai, mà phương hướng hắn quỳ sấp xuống lại xuất hiện một đôi chân dài đang đứng thẳng…
Sống lưng Tư Minh Lễ đột nhiên cứng đờ, tầm mắt theo cặp chân kia nhìn lên, một ngọn gió lạnh thổi qua như muốn thổi bay trái tim nhỏ bé của hắn...
“Tứ thúc vì sao... lại làm đại lễ như thế này?” Tư Dạ Hàn một bên vừa sửa sang ống tay áo, vừa từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng liếc nhìn Tư Minh Lễ đang nằm ở dưới chân mình.
Nguyên bản Tư Dạ Hàn hẳn là nên nằm ở trên giường bệnh hấp hối, giờ phút này đã cởi đồ bệnh nhân ra, thay bằng bộ âu phục trước đó Diệp Oản Oản chuẩn bị cho hắn, trên túi áo nơi ngực còn có thêu một đóa hoa hồng đen, tôn lên gương mặt làm điên đảo chúng sinh của hắn càng thêm chói mắt.
Giờ phút này, nam nhân đang ngược nắng đứng ở nơi cửa sổ, thờ ơ sửa sang lại ống tay áo, trên mặt không còn chút vẻ khô cằn của người sắp chết, mà lại tươi cười rạng rỡ, ánh mắt lạnh lùng...
“A….!!!” Con ngươi của Tư Minh Lễ chợt co rút lại cực hạn, sợ đến mức bò lùi về sau hai bước, “Ngươi…Ngươi ngươi...”
Không chỉ là Tư Minh Lễ, ở một bên khác, biểu tình của Tư Minh Vinh cùng những tộc lão khác tất cả đều như gặp phải quỷ sống.
Lúc này, Tôn Bách Thảo mới mở miệng giải thích, “Chúc mừng chúc mừng! Thân thể Cửu thiếu gia đã không có việc gì, trước đó là phun ra máu tụ trong cơ thể năm xưa, bởi vì thân thể tự chữa trị nên tạm thời lâm vào ngủ say mà thôi.”
Tư Minh Vinh sửng sốt thật lâu mới hồi phục lại tinh thần, khôi phục chức năng ngôn ngữ, “Vậy... Thân thể gia chủ bây giờ... Còn có nguy hiểm không?”
Tôn Bách Thảo cười nói, “Bệnh của Cửu gia mặc dù không thể nói là hoàn toàn khỏi ngay, nhưng tình trạng cơ thể đã ổn định rồi. Chỉ cần tiếp tục giữ vững như vậy, hoàn toàn khôi phục, cũng bất quá chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Nhờ có Oản Oản tiểu thư khoảng thời gian này tỉ mỉ điều dưỡng, có thể xem như là bác sĩ chính của Cửu thiếu gia. Ta thật sự thấy hổ thẹn, các ngươi cần phải cảm ơn người ta thật tốt!”
Nghe thấy lời của Tôn Bách Thảo, vào lúc này Tư Minh Lễ đã trợn mắt hốc mồm, vẻ mặt không cách nào tin tưởng, toàn bộ thân thể cũng đã bị dọa sợ đến choáng váng!
Làm sao có thể như vậy! Một khắc trước còn nói Tư Dạ Hàn chắc chắn phải chết, một khắc sau lại nhảy nhót tưng bừng!
Hắn... Hắn vừa mới đem con tiện nhân kia đưa vào trong ngục!
Xong... Xong rồi...
Phải mau đem nữ nhân kia thả ra!!!