Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.com
- --
Lập tức, mọi người bắt đầu xì xào bàn tán.
Không ít các thế lực ở đây, đều ít nhiều có chút thù oán cùng với Không Sợ Minh. Nhất là sau khi nghe “Nhiếp Vô Ưu” nói như vậy, rốt cuộc giờ phút này thái độ đối với Không Sợ Minh là vừa sợ vừa giận. Nếu như điều “Nhiếp Vô Ưu” nói tới là thật, vậy thì sự tồn tại của Không Sợ Minh, quả thực là quá mức đáng sợ.
Nhiếp gia chủ mẫu hơi có chút không vui nhìn về phía “Nhiếp Vô Ưu“. Đối với Diệp Oản Oản, Nhiếp gia chủ mẫu cảm thấy yêu thích thật lòng, hơn nữa, những gì hôm nay “Nhiếp Vô Ưu” nói, ngày trước cũng chưa từng trao đổi qua với bà.
Chỉ bất quá, bắt đầu từ hôm nay “Nhiếp Vô Ưu” liền cầm quyền Nhiếp gia, là gia chủ Nhiếp gia! Tự nhiên, bà cũng không có cách nào ở nơi công cộng như thế này đưa ra bất kỳ lời hoài nghi nào đối với “Nhiếp Vô Ưu”.
“Vì Nhiếp gia chúng tôi, cũng vì vị hôn phu của tôi, sau khi tôi tiếp quản Nhiếp gia, liền muốn tuyên chiến cùng Không Sợ Minh!”
Rất nhanh, “Nhiếp Vô Ưu” lạnh giọng tuyên bố.
“Ha ha ha, Vô Ưu tiểu thư là trừ hại vì Độc Lập Châu. Vô luận việc Kỷ Hoàng và những cao tầng kia mất tích, có phải là do Không Sợ Minh gây nên hay không, thì mấy năm nay, Không Sợ Minh coi trời bằng vung tại Độc Lập Châu, sát thương cướp bóc, căn bản chính là một khối ung nhọt! Nếu như Nhiếp gia tuyên chiến cùng Không Sợ Minh, tôi toàn lực ủng hộ!”
“Chúng tôi cũng toàn lực ủng hộ!”
Trong lúc nhất thời, không ít các thế lực hướng về “Nhiếp Vô Ưu” bày tỏ thái độ.
Đối với bọn họ mà nói, chỉ cần la liếm được chút quan hệ cùng Nhiếp gia là được. Nhiếp gia muốn tấn công Không Sợ Minh, vậy thì nhất định Nhiếp gia sẽ là quân chủ lực. Bọn họ ra sức góp người, thêm gấm thêm hoa, sẽ có thể khiến cho Nhiếp gia nhớ chút tình nghĩa của bọn họ.
“Mẹ ta chưa bao giờ làm những loại chuyện này!”
Đường Đường nhìn chằm chằm “Nhiếp Vô Ưu”, gằn giọng nói.
“Đường Đường, không thể nói chuyện với mẹ con như vậy!” Nhiếp Linh Lung nhìn về phía Đường Đường.
“Không nói chuyện như vậy, vậy phải nói chuyện như thế nào?” Đường Đường liếc Nhiếp Linh Lung một cái.
“Đường Đường, ngày xưa ở trong nhà, con nói như thế nào với ta đều được, nhưng hôm nay là ngày gì, mẹ đã tuyên bố khai chiến cùng Không Sợ Minh, con lại đi nói giúp Không Sợ Minh!”
“Nhiếp Vô Ưu” nhìn về phía Đường Đường, lạnh giọng quát lên.
“Vậy thì đã sao? Những gì ta nói, là nói thật!” Đường Đường thản nhiên đáp.
“Sau khi ta kế thừa Nhiếp gia, con chính là người thừa kế kế tiếp của Nhiếp gia. Nhưng mà... con làm cho ta quá thất vọng!”
Lúc này, “Nhiếp Vô Ưu” tiến lên, một tay đem kéo lấy tay phải của Đường Đường, lôi cậu bé đi thẳng về phía trước.
Nhưng mà, Đường Đường dường như có chút không quá tình nguyện, cũng không động đậy hai chân.
“Đường Đường tiểu thiếu gia, vị này mới là mẹ của cậu, làm sao cậu lại có thể xem Không Sợ Minh Chủ là mẹ được chứ?”
Giờ phút này, một người đàn ông trung niên nhìn về phía Đường Đường, mở miệng nói.
“Không sai, Không Sợ Minh tiếng xấu lan xa! Đường Đường tiểu thiếu gia, ngàn vạn lần không nên có bất kỳ dính líu nào tới Không Sợ Minh.”
Đường Đường đảo mắt nhìn qua mọi người một vòng, mặt không chút đổi sắc nói: “Người yếu thích tụ tập chung một chỗ, chỉ chỉ trỏ trỏ nói xấu kẻ mạnh!”
Đường Đường vừa dứt tiếng, mọi người tại đây đều sững sờ. Cách nói chuyện của vị tiểu thiếu gia Nhiếp gia này, cũng có phần thật quá khó nghe rồi đi?
“Bép!”
Bỗng nhiên trong lúc đó, “Nhiếp Vô Ưu”, đứng ở một bên bỗng nhiên giơ tay phải lên, bàn tay nặng nề, vả thẳng vào trên mặt Đường Đường.
“Đường Đường, hôm nay ai cho phép mày làm càn như thế!”
“Nhiếp Vô Ưu” nhìn Đường Đường, nghiêm nghị quát lên.
“Vô Ưu, con làm cái gì vậy!!”
Lúc này, Nhiếp gia chủ mẫu nhìn về phía “Nhiếp Vô Ưu”: “Đường Đường còn nhỏ, không hiểu chuyện cũng bình thường, làm sao con có thể đánh nó?”
“Mẹ, cũng là bởi vì Đường Đường còn nhỏ, còn có thể giáo dục! Chờ nó lớn hơn chút nữa, con còn giáo dục như thế nào? Năm đó con rời khỏi Độc Lập Châu, chưa làm hết trách nhiệm của một người mẹ. Hiện tại con đã trở về, con trai của con, tự mình con tới dạy!”
“Nhiếp Vô Ưu” nhìn về phía Nhiếp gia chủ mẫu, đáp.