Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương

Chương 495: Chương 495: Xin phép bà chủ




Editor: Như Ý

Beta: Hyna Nguyễn + Windy

————————————-

Tư Dạ Hàn cảm giác mình đã trải qua một giất mơ rất dài, trong mơ không có có một tia sáng nào, vô luận anh đi như thế nào, cũng đi không tới được điểm cuối.

Bóng tối vô tận cơ hồ muốn đem anh cắn nuốt hết thảy…

Chỉ có nhiệt đô ôn nhụ đến từ lòng bàn tay kia, một mực liên tục khích lệ anh đừng ngừng lại, để cho anh tiếp tục đi tới đích.

Không biết qua bao lâu, mãi đến khi anh rốt cuộc cũng chạy thoát ra khỏi bóng tối đó, mới thấy được tia ánh sáng yếu ớt…

Khi anh mở mắt ra, trong nháy mắt đó, liền nhìn thấy ánh nắng sáng sớm theo ngoài cửa sổ rơi vào, nhảy múa trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy ân cần của Oản Oản.

Cô hỏi anh, tối hôm qua đã đáp ứng lời của cô, có còn nhớ hay không.

Sao anh lại có thể không nhớ được?

Cô nói muốn anh sống khỏe mạnh…Giờ phút này, cô đang nhướng mày, nhìn vẻ mặt tựa hồ có hơi ngoài ý muốn, ngoài ý muốn anh lại có thể nhớ được.

Cặp con ngươi linh động kia giống như nguồn sáng của cả thế giới.

Trong con ngươi của Diệp Oản Oản thoáng qua một tia giảo hoạt, tiếp cận gần anh hơn một chút, sâu kín mở miệng hỏi: “Vậy… Anh có nhớ hay không, anh còn nói rất nhiều những lời khác?”

Tư Dạ Hàn không nhịn được đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm một cái vào mi mắt như cánh bướm đang vỗ cánh của cô, hỏi lại: “Nói cái gì hả?”

Cô lộ ra vẻ mặt như tiểu hồ ly: ”Anh nói… Bất kể em muốn cái gì, anh đều cho em! Tối hôm qua anh sốt đến mơ mơ màng màng, không chỉ nói em muốn cái gì liền cho cái đó, còn nói… Còn nói yêu em, yêu không cách nào tự kềm chế, nói từ nay về sau cái gì đều nghe em, em nói gì nghe nấy!!”

Thấy Tư Dạ Hàn nhìn mình chằm chằm không nói lời nào, Diệp Oản Oản nhướng nhướng đỉnh lông mày: “Làm sao vậy? Anh không tin a? Cho là em lừa anh à?”

Diệp Oản Oản một mặt chính nghĩa, trên thực tế, chỉ có câu nói đầu tiên là thật.

Tư Dạ Hàn đáy mắt như gió nhẹ phẩy trên mặt hồ, nhộn nhạo gợn từng vòng, nhẹ giọng mở miệng nói: “Không có, những lời này… Quả thật giống như lời anh nói.”

Diệp Oản Oản nghe một chút, nhất thời sửng sờ…

Hắc, giống như là lời anh nói. Cô theo bản năng đi lại sờ cái trán của Tư Dạ Hàn một cái, trong đầu nghĩ anh không phải là bị sốt đến hồ đồ rồi đi.

Cô cố ý hãm hại anh, anh lại không nhìn ra còn nói lời buồn nôn như vậy “Giống như lời anh nói” nữa chứ.

Vẫn không nhận bị mình hãm hại, Diệp Oản Oản tiếp tục mở miệng nói: “Khụ, vậy anh cần phải nhớ lời hứa của mình, không cho cãi lại, không cho làm gì hết.”

Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên. Hứa Dịch đứng ở cửa: “Cửu gia, Oản Oản tiểu thư…”

“Hứa quản gia, có chuyện gì sao?” Diệp Oản Oản hỏi.

Hứa Dịch lo âu hướng về phía ông chủ nhà mình ở trên giường nhìn một cái: “Oản Oản tiểu thư, thân thể của Cửu gia…”

“Đã giảm sốt rồi.” Diệp Oản Oản trả lời.

Hứa Dịch thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó, sắc mặt nhìn qua tựa hồ có hơi khó nói, muốn nói lại thôi, sau một hồi lâu, vẫn là mở miệng: “Tiết tổng cùng Nhược Hi tiểu thư đã chờ ở bên ngoài rất lâu, có tài liệu khẩn cấp đến từ Thâm thành, yêu cầu chữ ký Cửu gia…”

Nghe được lời nói của Hứa Dịch, sấc mặt mới vừa hòa hoãn mấy phần của Diệp Oản Oản soạt một cái liền lạnh xuống.

Hứa Dịch đương nhiên biết tình trạng cơ thể hiện tại của Tư Dạ Hàn, chẳng qua đó là chức trách của hắn, chuyện này, không có khả năng giấu giếm mà không báo, chỉ có thể kiên trì đến cùng.

Ánh mắt của Hứa Dịch hướng về phía Tư Dạ Hàn xin phép: “Cửu gia, người xem…”

Tư Dạ Hàn thoáng ngồi dậy, tựa vào đầu giường, ánh mắt ngay trên khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh giá của Diệp Oản Oản dừng lại một cái rồi trong chớp mắt, ngay sau đó nhìn về phía Hứa Dịch, không nhanh không chậm mở miệng nói: “Không cần hỏi tôi.”

“Chuyện này…” Hứa Dịch có chút mơ hồ.

Không hỏi hắn, vậy hỏi ai a!

Diệp Oản Oản xụ mặt, mặt không thay đổi mà mở miệng: “Hỏi tôi!”

Hứa Dịch: “… A”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.