Mộc Nhiên trở về biệt thự, quản gia nhìn mắt cô sưng lên thì lo lắng hỏi.
- “Mộc Nhiên, con sao thế? Sao mắt lại sưng lên thế kia.”
Mộc Nhiên quay mặt tránh đi ánh nhìn của bà, cô mỉm cười:“Không sao ạ, tại vì hôm nay cháu có việc làm vui quá nên khóc thôi ạ.”
- “Vui mấy thì vui, cũng đừng có khóc như vậy chứ.” Quản gia nói.
Mộc Nhiên gật đầu:“Vâng, cháu sẽ không khóc nữa, cháu lên phòng nghỉ ngơi lát đã ạ.”
- “Ừ, nhớ lát nữa xuống ăn cơm đấy nhé.”
- “Vâng.” Cô nói rồi đi lên phòng tắm rửa thay quần áo.
Hàn Thiên Lãnh làm việc đến tối mới ra về, thư kí Hoàng mở cửa xe cho anh.
- “Hàn tổng, ngày mai anh có chuyến đi công tác bên Pháp.”
Hàn Thiên Lãnh dựa đầu vào ghế, môi mỏng khẽ mở ra:“Biết, lái xe đến Ảo cư đi.”
- “Vâng.” Thư kí Hoàng nhanh chóng lái xe đến quán bar.
Hàn Thiên Lãnh đi vào, hôm nay Hắc Bạch Lam này trúng gió sao mà giờ này vẫn chưa đến. Anh ngồi vào chỗ như mọi bữa, lấy điện thoại ra gọi cho Hắc Bạch Lam.
- “Cậu đang đâu?”
Hắc Bạch Lam mở miệng ăn trái nho của người phụ nữ kia, cười nói:“Nhớ tôi rồi sao mà tìm? Nhưng giờ tôi còn đang bận, nếu muốn gặp thì đợi mười lăm phút nữa đi.”
- “Dạo này yếu đến thế sao? Chỉ cần mười lăm phút?” Hàn Thiên Lãnh giọng đầy mỉa mai.
Hắc Bạch Lam ghét nhất là việc ai dám chê bai hắn yếu:“Fuck.”
Hàn Thiên Lãnh cúp máy rồi đặt chiếc điện thoại lên bàn, phục vụ như mọi hôm mang rượu ra cho anh.
Lúc này, Lý Huyền Du một thân váy đỏ, phía sau lưng khoét một phần, nơi ngực để lộ ra cả một nửa, cô ta ỏng ẹo đi về phía anh.
- “Hàn tổng, ngồi đây một mình sao? Để em giúp anh giải tỏa nhé.”
Hàn Thiên Lãnh một tay đặt lên đùi cô ta:“Trước nay nghe nói người ngoại quốc rất cởi mở, không ngờ thực sự là như vậy.”
Lý Huyền Du ghé sát vào tai anh, tay vuốt ve lồng ngực anh:“Người ta chỉ cởi mở với một mình anh thôi đấy.”
Hàn Thiên Lãnh cười lạnh:“Thật không ngờ Lý tiểu thư lần đầu đến Trung Quốc lại có thể thạo tiếng Trung Quốc và biết nơi đây như vậy.”
- “Đều vì anh đấy.” Cô ta to gan ngồi vào lòng anh, tay vuốt ve gáy anh.
Hàn Thiên Lãnh chán ghét đẩy cô ta ra:“Mong Lý tiểu thư tự trọng.”
- “Anh giả bộ gì chứ? Em biết cả rồi.” Nhân lúc anh không để ý cô ta cạy nhẹ móng tay, một ít bột màu trắng rơi xuống ly rượu của anh.
Lý Huyền Du ngồi sang một bên đợi kết quả, Hàn Thiên Lãnh vẫn không biểu cảm gì, anh nâng ly rượu lên, một hơi uống hết.
Lý Huyền Du vuốt ve lưng anh:“Anh thấy em thế nào?”
- “Dơ bẩn.”
Cô ta mỉm cười:“Dơ bẩn hay không thì lát nữa anh cũng sẽ muốn, cứ đợi đó anh xem nha, giờ thì chúng ta nói chút chuyện về hợp đồng được không?”
Anh nhíu nhẹ mày, trong người dần nóng lên, nơi đó tiểu đệ của anh đã rục rịch. Anh nắm lấy cánh tay không an phận của cô ta.
- “Cô đã bỏ gì vào trong?”
Lý Huyền Du mỉm cười, lấy tay anh đặt lên ngực mình:“Thuốc kích dục, cảm giác không tồi chứ?”
Anh rút cây súng ngắn ra:“Đê tiện.”
Cô ta không ngờ anh mang theo súng bên mình, nhất thời hoảng hốt không biết làm gì. Hắc Bạch Lam lúc này đi đến, anh ta cười.
- “Ây gu, có gì thì về nhà đi, sao lại ở đây làm chuyện này vậy?”
Nhưng nhìn kĩ lại thì không phải, Hàn Thiên Lãnh chính là đang chỉa súng vào người phụ nữ này.
- “Hàn tổng, anh bình tĩnh lại...tôi...” Cô ta lắp bắp nói.
Hàn Thiên Lãnh càng ngày càng thở gấp, máu trong người anh đều dồn về một chỗ.
- “Tha cho cô lần này, nhưng vẫn chưa xong đâu, tôi nhất định sẽ khiến cô hối hận về chuyện ngày hôm nay.”
Nói rồi anh đẩy cô ta ra, nhìn Hắc Bạch Lam:“Đưa tôi về.”
- “Cậu uống phải xuân dược sao? Này, có cần tôi tìm cho cô nào không? Nhịn nữa sẽ liệt đấy.”
Hàn Thiên Lãnh tất nhiên hiểu rõ chuyện này, nhưng anh chính là không có cảm giác với người phụ nữ nào khác, trong đầu anh chỉ có hình ảnh của Mộc Nhiên nằm dưới thân mình khóc lóc cầu xin thôi.
- “Đưa tôi về nhà.” Anh khó khăn nói.
Hắc Bạch Lam lái xe nhanh nhất có thể đưa anh về biệt thự, quản gia lúc giờ đợi anh thấy chiếc xe dừng lại ở cổng thì đi đến.
- “Mộc Nhiên, thiếu gia say rồi, giúp ta đỡ cậu ấy..”
Mộc Nhiên nghe vậy thì chạy ra, Hắc Bạch Lam nhìn cô với ánh mắt thú vị.
- “Em là Diệp Mộc Nhiên à?”
Mộc Nhiên khẽ gật đầu:“Vâng ạ.”
- “Thật giống nhau như đúc, tối nay chăm sóc cậu ta cẩn thận nhé, vất vả cho em rồi.”
Mộc Nhiên nào hiểu được hàm ý trong câu đó, cô giúp quản gia đỡ anh vào trong, lúc vào nhà Hắc Bạch Lam ngồi trong xe gọi cô lại.
- “Mộc Nhiên, tôi nay sẽ rất vất vả, nếu không trụ nổi cứ gọi điện nhờ anh giúp.”
Cô cau mày rồi đỡ anh lên phòng, cô nhìn quản gia.
- “Bác lấy giúp cháu canh giải rượu với.”
Quản gia gật đầu rồi đi ra ngoài.
Mộc Nhiên ngồi xuống cạnh anh, tay cô chạm nhẹ lên trán anh:“Hàn Thiên Lãnh, anh bị sốt sao? Nóng quá.”
Anh nắm lấy tay cô kéo cô nằm xuống giường, hơi thở vẫn gấp gáp như cũ. Mộc Nhiên bất ngờ vì hành động của anh, chưa kịp để cô lấy lại bình tĩnh anh đã lao vào hôn ngấu nghiến lên môi cô.
Mộc Nhiên lấy tay đặt lên ngực anh, yếu ớt chống cự, lát nữa quản gia còn mang canh vào, thấy được cảnh này cô sẽ xấu hổ chết mất.