Mộc Nhiên ngồi ở trước cổng bệnh viện một lúc, cô suy nghĩ phải làm như thế nào cho phải, sau một lúc cô quyết định đi lại vào trong.
Cô chỉ còn cách này, đứa trẻ này chào đời sẽ phải chịu cực khổ cùng cô, cô không thể, huống chi anh không hề yêu cô, giữ cái thai này lại cô biết phải làm gì.
Cô ngồi vào dãy ghế chờ đến lượt mình, nơi đây âm u, lạnh lẽo, đầy tư vị chết chóc, cô cảm thấy sợ hãi quá.
Chỉ một lát nữa thôi đứa nhỏ này sẽ từ trong bụng cô chui ra, không còn nằm trong đây nữa, không thể, đây là con cô, sao cô có thể đối xử như vậy với nó cơ chứ.
Cô ôm bụng mình chạy ra khỏi bệnh viện, cô sẽ giữ lại đứa bé này, đến đâu hay đến đó.
Tối đến, chiếc xe Lamborghini dừng lại trước cổng biệt thự, Hàn Thiên Lãnh với âu phục màu đen đi vào, trên mặt anh thoáng nét mệt mỏi. Mộc Vân đi ra, ôm lấy cánh tay anh.
- “Lãnh, anh đi hai ngày có nhớ em không?”
Hàn Thiên Lãnh sờ nhẹ tóc cô ta, nhẹ giọng nói:“Có, anh rất nhớ. em đã ăn tối chưa?”
Mộc Vân gật đầu:“Em ăn rồi.”
- “Vào nhà thôi.” Hàn Thiên Lãnh nói.
Mộc Vân đi theo anh vào nhà, anh nhìn xung quanh không thấy Mộc Nhiên đâu, chắc cô đang trên phòng.
Diệp Mộc Vân thấy anh đang tìm kiếm cô ta liền tức giận nói:“Lãnh, em rất nhớ anh, mau lên phòng chúng ta đi ngủ thôi. Hay là hôm nay anh lại muốn ở cùng Mộc Nhiên?”
Hàn Thiên Lãnh mỉm cười:“Được, chúng ta lên phòng ngủ thôi.”
Diệp Mộc Vân lên xả nước ấm cho anh, anh cởi chiếc áo khoác vest ra, cô ta đi đến:“Để em kì lưng cho anh.”
- “Không cần, anh tự làm được, em ra ngoài đi, lát nữa anh vào thư phòng giải quyết công việc rồi chúng ta đi ngủ.”
Tuy không cam tâm nhưng cô ta cũng phải nói:“Vâng.”
Hàn Thiên Lãnh nằm trong bồn tắm ngâm mình một lát rồi ra ngoài, anh mặc vào một bộ quần áo ở nhà, rộng rãi và thoải mái nhưng vẫn không mất đi vẻ thu hút ngời ngợi.
Anh đi vào thư phòng, Diệp Mộc Vân bên phòng này cười lạnh, cô ta gọi điện thoại đi.
- “Mau gửi đi.” Cô ta nói, ánh mắt lóe lên tia độc ác.
Diệp Mộc Nhiên, lần này cô tốt nhất đi càng xa càng tốt, đừng bao giờ trở về nữa.
Hàn Thiên Lãnh lật văn kiện ra, ánh mắt anh có chút khác lạ, đôi lông mày rậm rạp khẽ cau lại. Tại sao thứ tự của chúng lại bi xáo trộn, rốt cuộc là ai dám đụng vào đồ của anh.
“Tít” điện thoại anh rung lên một tin nhắn, anh nghĩ đó là tin nhắn từ mạng nên không thèm để ý đến.
Anh tiếp tục làm việc, sắp xếp lại văn kiện.
“Tinh” Thêm một tin nhắn nữa.
Anh rốt cuộc cũng đặt văn kiện xuống, cầm điện thoại lên.
Ánh mắt anh lóe lên tia khác lạ.
Nội dung bên trong là hai tấm hình được gửi đến cùng một lúc và sau là một tin nhắn chữ, hai tấm hình chính là Diệp Mộc Vân hay là diệp Mộc Nhiên đang nằm dưới thân tổng tài của tập đoàn GL, ông ta bụng phệ xấu xí và ánh mắt còn đầy dâm dục.
Anh cau mày, đây rốt cuộc là Diệp Mộc Vân hay là diệp Mộc Nhiên.
Anh mở tin nhắn khác ra xem:“Hàn Thiên Lãnh, mày sẽ không ngờ được con đàn bà Diệp Mộc Nhiên đã phản bội mày.”
Anh nắm chặt chiếc điện thoại lại, hơi thở lạnh lẽo.
“Tinh” Một tin nhắn khác được gửi đến.
:“Hợp đồng giữa công ty của mày và công ty của lão già đó đã bị Diệp Mộc Nhiên bán đi rồi.”
Anh đập mạnh xuống bàn, ánh mắt lạnh lẽo, vậy văn kiện của anh bị xáo trộn là vì Diệp Mộc Nhiên đụng vào sao?
Thật uổng công anh lại rung động với cô, Hàn Thiên Lãnh đi về phía chiếc két sắt, anh nhập mật mã vào rồi tìm hợp đồng đó.
Thật sự là mất rồi, Diệp Mộc Nhiên, anh nghiến răng kêu tên cô.
Trong phòng, Mộc Nhiên đang cầm kết quả, cô đang phân vân có nên đi nói cho anh biết không?
“Rầm” Cánh cửa bị một cước lạnh lùng đá ra. Mộc Nhiên giật mình cất tờ giấy xuống gối.
- “Anh về rồi sao?”
Hàn Thiên Lãnh tức giận đi về phía cô, anh bóp chặt lấy cổ cô:“Diệp Mộc Nhiên, cô dám phản bội tôi?”
- “Tôi...tôi...khụ...ư...” Cô khó khăn nói.
Anh nghiến răng nói:“Cô dám đem hợp đồng quan trọng của tôi đi bán.”
Anh không xem việc tổn thất bao nhiêu tiền là chuyện lớn, chuyện anh quan trọng đó chính là uy tín của công ty mà anh cố giữ gìn và phát huy bao nhiêu năm nay.
- “Tôi...tôi không biết...anh buông tôi ra...”
Anh nói:“Nói, rốt cuộc trừ tôi và lão ta ra thì cô đã ngủ với những ai rồi?”
Mộc Nhiên lắc đầu:“Tôi...tôi không hiểu anh đang nói gì.”
- “Diệp Mộc Nhiên, cô thật đáng chết, ban đầu là cướp chồng của chị mình, bây giờ là ngủ cùng người đan ông khác, tiếp theo là ăn cắp tiền và hợp đồng của tôi.”
Mộc Nhiên thực sự không hiểu vì sao anh ta lại nổi nóng với mình như vậy, cô khó thở:“Tôi khó thở...hự...buông...buông ra...
Anh đẩy cô về phía giường, Mộc Nhiên bất ngờ nằm xuống, người cô nâng lên rồi đáp xuống vài lần.
Cô theo bản năng của người mẹ, ôm lấy bụng của mình. Con ngoan, đừng sợ, mẹ sẽ bảo vệ con.
- “Tôi không thỏa mãn được cô sao? Hay là số tiền tôi cho cô không đủ mới khiến cô đi tìm thằng khác, phản bội tôi?”
Mộc Nhiên lắc đầu:“Tôi thực sự không làm gì.”
- “Đừng diễn nữa.”
Anh nắm lấy cổ áo cô:“Diệp Mộc Nhiên, tôi thật sự hận chết cô.”
“Bốp” Anh tát mạnh vào mặt cô.
Mộc Nhiên suýt ngất, lực của cái tát này không hề nhẹ, nơi khóe miệng cô vương một dòng máu đỏ.
- “Nói, rốt cuộc cô bán hợp đồng đó được bao nhiêu?”
Cô bật khóc:“Tôi thật sự không làm những việc như anh nói, làm sao có thể trả lời được.”
Anh kéo cô xuống khỏi giường:“Cô làm tôi thật kinh tởm, mau cút khỏi nơi này cho tôi.”
Mộc Nhiên khó khăn đi theo anh, một bên má đã sưng phồng lên.
Anh lúc này chính là cả giận mất khôn.