Mộc Nhiên tỉnh dậy toàn thân đau nhức ê ẩm, thật quá khổ. Cô bỏ chăn ra định bước xuống giường thì cánh cửa phòng mở ra.
Hàn Thiên Lãnh đi đến hôn nhẹ lên môi cô:“Chào buổi sáng“.
Rồi bế ngang cô lên đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân, anh chải đầu cho cô rồi hỏi.
- “Bảo bối, em muốn chúng ta đi hưởng tuần trăng mật ở đâu?”
Mộc Nhiên mỉm cười nói:“Đi đâu cũng được, miễn là được đi cùng anh.”
- “Vậy chúng ta đến Ý nhé!“.
Mộc Nhiên gật đầu:“Tùy anh, nhưng đừng phung phí quá đấy nhé!“.
Hàn Thiên Lãnh gật đầu:“Tuân lệnh bà xã.”
Anh nói:“Mình xuống nhà ăn sáng thôi.”
Mộc Nhiên đứng dậy:“Vâng.” Rồi cả hai đi xuống nhà ăn sáng.
- “Mộc Nhiên, dậy rồi sao?” Quản gia tươi cười hỏi cô.
Mộc Nhiên chưa quên chuyện tối qua, cô thật bó tay với bác quản gia. Cô ngồi xuống.
- “Bác, những món này bác còn bỏ thêm gì không?”
Quản gia cười:“Người giúp việc nấu, toàn những món ăn sáng bình thường.”
Cô thở dài, lắc đầu rồi ăn sáng. Ăn sáng xong, Hàn Thiên Lãnh lên phòng thay quần áo để đi làm, Mộc Nhiên giúp anh thắt cravat.
- “Ở nhà ngoan nhé bảo bối!“. Anh xoa đầu cô.
Mộc Nhiên cau mày:“Em muốn đi làm.”
- “Đừng hòng nghỉ đến chuyện đó, Hàn gia không nghèo tới mức phải bắt con dâu đi làm, em ở nhà ngoan ngoãn cho anh.”
Mộc Nhiên thở dài:“Nếu ở trong nhà như thế này mãi em sẽ thành bà cô già mất.”
Hàn Thiên Lãnh cười:“Em có trở thành bà cô già thì anh vẫn mãi yêu em.”
- “Chưa xảy ra nên vẫn chưa biết được liệu anh nói có thật hay không?” Cô nói rồi đi xuống nhà.
Hàn Thiên Lãnh trước khi đi làm đã hôn chào tạm biệt cô, Mộc Nhiên ấm ức, cái quái gì cũng hôn, sáng dậy thì hôn chào buổi sáng, trước khi đi làm thì hôn chào tạm biệt, có khi nào tối nay đi làm về phải hôn nữa không?
- “Mộc Nhiên, hôm nay con đã chuẩn bị gì chưa?” Quản gia đi đến hỏi cô.
Mộc Nhiên cau mày:“Chuẩn bị gì ạ?”
- “Hôm nay là sinh nhật của thiếu gia, con quên rồi sao?”
Mộc Nhiên vỗ trán, cô quên mất, đúng thật là...
Cô nói:“Con nhớ rồi, con đi chuẩn bị đây ạ.”
Quản gia nói:“Con định chuẩn bị đồ gì?”
Mộc Nhiên suy ngẫm, anh cái gì cũng có rồi nên mua cái gì đây, bánh sinh nhật thì không cần phải nói nữa, nó là điều cần thiết.
Quản gia nói:“Hay ta dẫn con đến trung tâm mua sắm, mua cái này nhé, đảm bảo thiếu gia sẽ thích.”
Mộc Nhiên sáng mắt lên:“Thật sao ạ? Vậy chúng ta đi liền thôi, sẵn tiện con cũng muốn đích thân làm bánh sinh nhật cho anh ấy.”
- “Được.”
Hai người nhanh chóng đi đến trung tâm mua sắm, quản gia dẫn cô đến tầng cao nhất bán quần áo. Mộc Nhiên nhìn xung quanh, mặt dần đỏ lên như trái gấc, ở đây bày toàn là búp bê tình dục, trông như người thật...
Thêm cả đồ chơi, cô cau mày, quản gia đưa cô đến đây làm gì?
- “Bác, bác thích những đồ ở đây sao?”
Đầu quản gia bất ngờ đông cứng vài giây:“Aiza, con nhỏ này, con nghĩ làm sao ta lại thích những cái này, thiếu gia thích, hiểu chưa?”
Bà lấy một bộ đồ tình dục cảnh sát đưa cho cô, Mộc Nhiên lùi ra sau.
- “Bác..bác làm cái gì vậy?”
Quản gia nói nhỏ vào tai cô:“Không phải con đều bị thiếu gia bắt nạt sao, tối nay con sẽ được làm chủ, lấy mình làm quà sinh nhật, thiếu gia sẽ cực kì thích.”
Mộc Nhiên nhìn bộ đồ, ánh mắt sáng lên, tối nay cô sẽ còng tay anh lại rồi muốn làm gì thì làm.
Khóe miệng cô nâng lên, thực mong chờ tối nay.
Nhưng ánh mắt lại xìu xuống:“Nhưng bộ này hở quá.”
Quản gia nói:“Hở như vậy thì thiếu gia mới thích, tối nay khi cậu ấy đã nhìn thấy con mà nổi hứng, lại không thể làm được gì vì bị trói thì có phải hả dạ con không?”
Mộc Nhiên gật đầu, phải rồi. Quản gia âm thầm xin lỗi cô, lại thêm một buổi tối vất vả cho Mộc Nhiên rồi, nhưng bà sẽ nhanh chóng có tiểu bảo bảo của hai người họ.
Mộc Nhiên lấy bộ dộ này:“Gói vào cho tôi.”
- “Được” Nhân viên nói rồi cầm lấy bộ đồ gói lại, xung quanh nhìn cô không chớp mắt.
Quản gia và cô đi mua thêm nguyên liệu làm bánh rồi trở lại biệt thự. Mộc Nhiên mang bộ đồ cẩn thận cất đi, tối nay cô sẽ cho anh biết mặt, dám hành hạ cô đến đau nhức cả người.
Cô lấy điện thoại ra gọi cho anh, Hàn Thiên Lãnh đang trong cuộc họp thấy điện thoại rung lên thì cau mày, nhưng thấy cô gọi thì nhanh chóng bắt máy.
- “Sao vậy? Bảo bối.”
Mộc Nhiên nhỏ nhẹ nói:“Lãnh, tối nay anh nhớ về sớm nhé! Em đợi anh.”
Ánh mắt anh tối sầm xuống, cô hiện tại mà đứng ở đây thì anh sẽ nuốt gọn cô, hôm nay nói chuyện thật biết khiêu khích anh.
Nhưng không sao, hôm nay anh sẽ làm việc rồi sau đó dừng lại tất cả đi hưởng tuần trang mật, đến đó anh sẽ hảo hảo dạy dỗ cô.
- “Được, tối nay anh sẽ về sớm.”
Mộc Nhiên nói:“Vâng.”
Cô thay quần áo rồi đi xuống nhà làm bánh cùng quản gia, Mộc Nhiên vừa làm vừa hát.
- “Có chuyện gì mà vui vậy?” Quản gia hỏi cô.
Mộc Nhiên cứ nghĩ đến tối nay được hành hạ anh thì cười không ngừng nghĩ:“Vâng, rất vui ấy ạ.”
Nhưng cô đâu biết, tối nay người khổ nhất vẫn là mình, nằm trên thì mãi mãi sẽ là nằm trên, mãi mãi dành được quyền chủ động.
Tối đến, Hàn Thiên Lãnh nhìn đồng hồ chỉ đúng 6 giờ, anh liền không nghỉ ngợi gì nữa mà đứng dậy rời khỏi công ty.
Về đến biệt thự, anh hỏi quản gia:“Mộc Nhiên đâu rồi.”
- “Thiếu phu nhân mệt nên đã lên phòng nghỉ ngơi rồi ạ!“.
Anh cau mày, cô mệt sao? Anh liền phóng thẳng lên phòng.
- “Mộc Nhiên, em mệt sao?” Anh gõ cửa.
Nhưng anh phát hiện cửa không khóa, liền bước vào.