Mẹ Lý nắm lấy tay cô:“Lý gi ta chỉ có mình nó là con trai, tuổi cũng không còn nhỏ gì, nhưng mà nó cứ chờ đợi con như vậy, ta thật sự rất muốn có một đứa cháu để bế bồng.”
- “Bác, cháu hiểu ý bác, nhưng...”
Mẹ Lý nói:“Tuy là vậy nhưng ta vẫn muốn con là con dâu của Lý gia, Tiểu Nhiên, con hãy cho Thiên Vỹ nhà ta một cơ hội có được không?”
Mộc Nhiên cắn môi:“Bác gái, cảm ơn vì bác đã không ghét bỏ cháu, đợt tới cháu có chuyến công tác, sau khi về cháu sẽ suy nghĩ đến chuyện này.”
- “Được, thế thì tốt.” Mẹ Lý nói, thế là có kết quả hơn những lần trước rồi.
Đến chiều, Mộc Nhiên đang ngồi xem văn kiện thì thư kí Lâm đi vào, anh ta năm nay hai mươi lăm tuổi, đã làm việc cho cô được hơn một năm.
- “Diệp tổng, bên Thịnh Hồng đồng ý hợp tác cùng chúng ta rồi.”
Mộc Nhiên dừng bút lại, nếu như vậy thì cô sẽ về trả thù luôn, công tác hai tuần rồi trả thù Diệp Mộc Vân cùng Hàn Thiên Lãnh. Nếu vậy cô sẽ phải đi một tháng sao?
Đến tối, Lý Thiên Vỹ gấp quần áo cùng cô, cô đã kể cho anh nghe hết mọi kế hoạch của mình.
- “Mộc Nhiên, qua đó nhớ giữ gìn sức khỏe.” Anh thực sự rất lo cho cô, ba năm anh chăm sóc chiều chuộng cô bây giờ cô lại phải sang bên đó, nơi đã để lại cho cô nhiều tổn thương, đặc biệt ở đó còn có Hàn Thiên Lãnh.
Mộc Nhiên nắm lấy tay anh:“Thiên Vỹ, đợi em, chỉ một tháng thôi, sau khi em quay về, chúng ta sẽ kết hôn, có được không?”
- “Em nói thật sao?” Lý Thiên Vỹ vui mừng hỏi.
Mộc Nhiên mỉm cười:“Là thật.”
Anh ôm lấy cô vào lòng, rốt cuộc ba năm chờ đợi của anh cũng có kết quả rồi, Mộc Nhiên dựa đầu vào ngực anh, ánh mắt cụp xuống.
Đây có phải lựa chọn đúng đắn của cô hay không?
Nhưng cả hai đâu biết rằng sau này mọi chuyện sẽ không như họ nghĩ, nếu biết trước đau khổ thì từ đầu đừng cho người yêu mình hi vọng, sau này người đó đau bao nhiêu, thì mình sẽ càng áy náy bấy nhiêu.
Mộc Nhiên vòng tay ôm lấy hông anh, Thiên vỹ, cảm ơn anh trong thời gian qua đã vì em làm nhiều chuyện như vậy, sau này em sẽ dùng cả cuộc đời cho anh.
Đêm nay, lần đầu tiên cô chịu ngủ chung với anh, họ không làm gì cả chỉ im lặng ôm nhau ngủ, ba năm nay anh chưa hề đụng vào cô một lần nào, một là vì sức khỏe, hai là anh rõ ràng nhìn thấy anh mắt cô không mấy tự nguyện.
Cả đêm, cô chợp mắt rồi lại tỉnh giấc, còn anh cả đêm không ngủ, vì anh cứ nghĩ đây là một giấc mơ, ngủ rồi sẽ không còn cảm nhận được nữa.
Lý Thiên Vỹ nhờ nhẹ đuôi tóc cô, suy nghĩ một lúc rồi chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, tia nắng mặt trời chiếu vào căn phòng của cô, Mộc Nhiên tỉnh dậy anh đã không còn bên cạnh nữa. Cô vệ sinh cá nhân rồi đi xuống nhà.
- “Anh làm gì vậy?” Cô hỏi anh.
Lý Thiên Vỹ đang loay hoay trong bếp:“Nấu bữa sáng cho em.”
- “Ai cần chứ, để em làm cho, anh ra ngoài đi, cẩn thận bỏng.”
Lý Thiên Vỹ nhìn cô:“Anh thấy vị của nó thật lạ.”
Mộc Nhiên mỉm cười:“Ra ngoài đi, để đó em lo cho.”
Lý Thiên Vỹ ra ngoài, cô đi vào trong giúp anh nấu lại món đó. Ăn sáng xong, người giúp việc dọn dẹp còn cô lên phòng thay quần áo.
- “Chúng ta sẽ trao đổi qua email, qua đó em nhớ chăm sóc bản thân thật tốt.” Lý Thiên Vỹ nói, thật ra anh cũng rất muốn qua đó cùng cô, nhưng công việc ở công ty rất nhiều, anh phải giải quyết cho xong.
Mộc Nhiên đeo chiếc bông tai lên:“Em biết rồi.”
Thư kí Lâm lái xe đến đón cô, Lý Thiên Vỹ tiễn cô ra đến sân bay.
- “Thư kí Lâm, cậu qua đó chăm sóc cẩn thận cho cô ấy, nếu cô ấy bị gì tôi sẽ không tha cho cậu đâu.”
Thư kí Lâm cười:“Lý tổng, tôi biết rồi.”
Mộc Nhiên nói:“Anh làm như em là trẻ con ấy.”
Lý Thiên Vỹ ôm lấy cô vào lòng:“Đối với anh em khi nào cũng như đứa trẻ thật không yên tâm về em tí nào.”
- “Anh mới là trẻ con.” Mắt cô cay cay, cô nợ người đàn ông này quá nhiều.
Lý Thiên Vỹ thả cô ra, lấy trong túi của mình một chiếc nhẫn.
- “Mộc Nhiên, anh thật sự mong một ngày em đeo nó.”
Mộc Nhiên lưỡng lự cầm lấy chiếc nhẫn:“Được, em sẽ đeo nó, đợi khi em trở về chúng ta sẽ kết hôn.”
Nói rồi cô đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út, Lý Thiên Vỹ vui mừng ôm lấy cô.
- “Oan oan tương báo, bao giờ mới dứt, nếu tha thứ được cứ tha thứ, đừng tự làm khổ bản thân mình.”
Mộc Nhiên gật đầu:“Em biết rồi.”
Đến giờ bay, Mộc Nhiên đi được vài bước rồi quay đầu lại nhìn anh.
Lý Thiên Vỹ mỉm cười vẫy tay chào cô, Mộc Nhiên nuốt nước mắt vào trong rồi bước đi.
Máy bay cất cánh, cô và thư kí Lâm ngồi ở khoang hạng nhất. Lý Thiên Vỹ đứng nhìn chiếc máy bay nhỏ bé trên bầu trời, tim anh có chút thắt lại, anh thật sự không nỡ để cô đi.
Anh có dự cảm như thể lần này đi rồi cô sẽ không còn là của anh nữa.
Thành phố S, TRung Quốc....
Cả thành phố bao trùm trong cơn mưa rả rích của cuối thu, có chút se lạnh hơn ngày bình thường. Mộc Nhiên ngồi trong xe nhìn ra bên ngoài đường phố.
Ba năm rồi, cô mới trở về lại quê hương, trở về nơi để lại cho cô nhiều tổn thương về tinh thần lẫn thể xác.
Ba năm thay đổi nhiều quá, cô cười khổ, ba năm trước cô có bao giờ được ngắm nhìn chúng đâu mà biết chúng có thay đổi hay không.
Nhưng cô biết một điều rằng cô đã thay đổi khi về lại đây, bao nhiêu tổn thương cô chịu đựng, cô sẽ trả từng người từng người một.
- “Diệp tổng, ngày trước cô có ở đây sao?”
Mộc Nhiên gật đầu:“Đây vốn là quê hương tôi.”
Chiếc xe dừng trước khách sạn Tư Đồ, một khách sạn nổi tiếng và sang trọng nhất thành phố. Thư kí Lâm cho người đẩy hành lí của họ vào.
Thư kí Lâm nhìn tiếp tân:“Chúng tôi có đặt phòng trước.”
- “Là phòng tổng thống phải không ạ?” Tiếp tân hỏi lại.
Thư kí lâm gật đầu, họ được đưa lên phòng. Phòng của anh ta ở cạnh phòng cô, Mộc Nhiên mỉm cười, Lý Thiên Vỹ cũng thật chu đáo.