Hàn Thiên Lãnh đứng dậy đi về phía cô, ánh mắt anh đầy lạnh lẽo:“Cô sợ rồi sao?”
Mộc Nhiên lùi ra sau, gặp phải bức tường lạnh ngắt, anh giơ súng về phía cô:“Diệp Mộc Nhiên, tôi chưa đắc tội gì với cô, cô lại cướp mất Mộc Vân của tôi, cô xem tôi giữ mạng của cô đến giờ này có phải tử tế với cô lắm rồi không?”
Khóe mắt cô một giọt nước mắt rơi xuống, tại sao tất cả là do chị cô, mà cô lại phải gánh chịu tất cả. Người đàn ông này là ác ma, một ác ma tàn nhẫn nhất.
- “Hàn Thiên Lãnh, anh sẽ không bao giờ biết được chuyện gì, tôi thấy anh rất ngốc.”
Hàn Thiên Lãnh nhìn cô:“Câm miệng.”
- “Cô có quyền nói tôi như vậy sao? Diệp Mộc Nhiên, cô thực sự đáng chết.” Nói rồi anh cầm chắc cây súng, tay từ từ cử động.
Mộc Nhiên tuyệt vọng nhắm mắt lại.
- “Anh cứ giết tôi đi, tôi chịu đựng các người đủ rồi.”
“Đoàng” Phía sau tường cô thủng một lỗ tròn, Mộc Nhiên hoảng sợ bịt tai lại, thở không ra hơi.
- “Cô muốn chết? Tôi sẽ không cho cô toại nguyện, cô phải chịu sự giày vò, hành hạ của tôi đến sống không được, chết cũng không xong.”
Nói rồi anh lạnh lùng đi ra ngoài, Mộc Nhiên ngồi thụp xuống sàn nhà nhìn Nhược Nhiên Nhi đang nằm trên giường, thân người mảnh khảnh của cô run lẩy bẩy, không thể chịu được chuyện này.
Người của Hàn Thiên Lãnh vào dọn dẹp xác của Nhược Nhiên Nhi, quản gia lên lầu sắp xếp cho cô đến một phòng khác. Đến nửa đêm, Mộc Nhiên nằm mơ thấy cảnh tượng lúc tối mà người đầm đìa mồ hôi, bất chợt cô tỉnh dậy.
Không thể nào quên được hình ảnh đáng sợ đó, cô bật đèn phía đầu giường lên ngồi co ro một góc, một cô gái yếu đuối như cô mà phải liên tục chứng kiến những cảnh này.
Sáng hôm sau, Hàn Thiên Lãnh vẫn như mọi ngày thức dậy đi làm sớm, cô xuống nhà nói chuyện cùng bác làm vườn.
- “Phu nhân, cô đừng đụng vào chúng, những hoa ở đây đều có gai, cẩn thận bị thương.” Bác làm vườn nói với cô.
Mộc Nhiên mỉm cười:“Không sao đâu ạ.”
- “Mà bác này, những hoa ở đây có từ khi nào vậy?” Cô hỏi.
Bác làm vườn trả lời:“À, từ trước lúc ông bà chủ mất, đây là hoa bà chủ thích nhất nên cậu ấy bắt chúng tôi phải chăm sóc cẩn thận.”
Mộc Nhiên gật đầu, tuy anh lạnh lùng tàn nhẫn như vậy nhưng thật ra cũng rất tình cảm, bố mẹ anh trên trời nhất định sẽ cảm động vì anh.
Mộc Nhiên giúp họ bắt sâu, nhưng không may bị gai đâm, tay cô chảy chút máu, những chiếc gai đâm thẳng vào mu bàn tay cô không hề có chút thương xót.
Đến tối, Hàn Thiên Lãnh đi làm về, anh lên phòng tắm rửa thay quần áo rồi xuống nhà ăn cơm, Mộc Nhiên giúp mọi người mang thức ăn lên.
- “Phu nhân, cô cứ để đó bọn em làm cho.”
Mộc Nhiên cười, một nụ cười thánh thiện thật chói mắt:“Không sao, tôi làm được“.
Anh từ xa nhìn cô, nụ cười ấy liệu có phải thật lòng hay không? Hay chỉ là sự dối trá, cô gái này rốt cuộc có bao nhiêu điều anh chưa biết về cô.
Hàn Thiên Lãnh ngồi xuống bàn ăn, ánh mắt anh vô tình nhìn thấy mu bàn tay của cô.
- “Bị làm sao vậy?” Anh bất chợt nắm lấy tay cô, Mộc Nhiên đau đớn cau mày lại.
Quản gia đi đến nói:“Phu nhân sáng nay giúp mọi người làm vườn, cô ấy bắt sâu ở đám hoa bà chủ thích rồi bị thương ạ.”
Ánh mắt anh chợt lạnh băng lại:“Ai cho đụng vào chúng? Diệp Mộc Nhiên cô có tư cách gì mà đòi làm như vậy, cô cứ làm tốt bổn phận của mình là được rồi, đừng giả tạo như vậy.”
Nói rồi anh buông tay cô ra đứng lên lạnh lùng ra ngoài, Mộc Nhiên vừa đau vừa tủi thân đến chảy nước mắt, cô cũng chỉ muốn giúp anh thôi mà.
Quản gia đi đến xoa xoa vai cô:“Không sao, không sao, đừng khóc nữa.”
Hàn Thiên Lãnh lái xe đến quán bar, anh thật ra không tức giận việc cô đụng vô số hoa đó, điều khiến anh tức nhất chính là cô lại để cho bản thân mình bị thương, nhưng không hiểu sao vừa rồi anh lại bày tỏ trái ngược với lòng mình.
- “Này, hôm nay có gì không vui sao? Có cần tôi tìm cho em nào không?” Hắc Bạch Lam một tay vuốt ve người phụ nữ bên cạnh, một tay cầm ly rượu hỏi.
Hàn Thiên Lãnh uống đã khá nhiều, anh đang sợ hãi chính cảm xúc của mình, tại vì sao anh lại có chút thương xót người phụ nữ kia.
- “Câm miệng lại đi.” Anh nói.
Hắc Bạch Lam lắc đầu đứng dậy ôm người phụ nữ rời đi:“Thôi, tôi đi vui vẻ cùng phụ nữ đây, nếu thiếu thốn cứ nói tôi nhé, tôi còn vài người cho cậu.”
Hàn Thiên Lãnh cười lạnh rồi tiếp tục uống.
Mộc Nhiên khóc một lúc mắt đã sưng lên, cô tiếp tục cặm cụi vẽ. Lúc này Hàn Thiên Lãnh đã uống rượu say về, anh đi thẳng đến phòng cô.
Mộc Nhiên thấy anh thì có chút đề phòng, anh loạng choạng đi đến cạnh cô.
- “Anh mau về phòng đi, anh say rồi, với lại hôm nay tôi vẫn còn...a“.
Anh bất ngờ nằm xuống giường ôm lấy cô, Mộc Nhiên la lên một tiếng rồi ngã vào lòng anh. Những tờ giấy bay nhẹ lên không trung rồi rớt xuống sàn nhà cạnh giường.
- “Hàn Thiên Lãnh, anh làm gì vậy? Mau buông tôi ra.” Cô yếu ớt đẩy anh ra.
Hàn Thiên Lãnh ôm chặt lấy cô hơn, hơi thở mạnh mẽ quyện cùng rượu vang phả vào mặt cô, anh nói khẽ.
- “Sau này đừng để bản thân mình bị thương nữa.”
Tim cô rung lên mạnh mẽ, bức rào chắn cô cố gắng xây lên chả nhẽ lại vì một câu nói của anh mà sụp đổ sao? Không thể, cô không thể.
Nhưng anh nhất quyết không buông cô ra, Mộc Nhiên đành nằm im lặng, lắng nghe từng nhịp tim và hơi thở đều đặn của anh, từ từ cô chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay biết.