Mộc Nhiên ngủ một giấc đến trưa, bụng cô reo ầm ầm cô mới miễn cưỡng tỉnh dậy.
- “Bảo bối, em dậy rồi sao?“. Hàn Thiên Lãnh hỏi cô.
Mộc Nhiên nhìn anh, tại sao cả hai cùng vận động mà chỉ có mỗi cô là thấy nhức mỏi, anh lại có thể nhanh chóng hồi sức như thế.
- “Lãnh, em muốn đi đánh răng“. Cô nũng nịu nói.
Anh tất nhiên không thể chống đỡ lại kiểu dựa dẫm này của cô, liền tươi cười đi đến bế cô lên đi vào phòng tắm.
Đánh răng và thay quần áo xong anh bế cô lại ra ngoài, Mộc Nhiên tò mò nhìn khung hình lớn đang được phủ bằng tấm vải đỏ treo trên tường.
Hàn Thiên Lãnh nhìn cô:“Em có muốn biết nó là gì không?“.
Mộc Nhiên gật đầu, ánh mắt ngàn tia dò xét. Hàn Thiên Lãnh nói.
- “Em đến mở nó ra đi“.
Mộc Nhiên nhìn anh rồi từng bước tiến về trước, cô chạm vào một góc của chiếc khăn rồi kéo xuống.
Mộc Nhiên bất ngờ che miệng mình lại, đây là ảnh cưới của anh và cô.
Tấm ảnh rất to, chiếm nửa phần tường, trên đó anh và cô đang hạnh phúc trao nụ hôn cho nhau.
Cô quay lại nhìn anh, Hàn Thiên Lãnh đi đến ôm lấy cô:“Bảo bối, em có thích không?“.
Mộc Nhiên gật đầu:“Đẹp quá, em rất thích“.
Hàn Thiên Lãnh hôn nhẹ lên trán cô:“Em thích là tốt rồi“.
- “Chúng ta xuống nhà ăn cơm trưa thôi“. Anh nói.
Anh và cô ngồi xuống bàn ăn, quản gia đi đến.
- “Mộc Nhiên, dậy rồi sao?“. Quản gia hỏi.
Mộc Nhiên nhớ rất rõ mình đã bị bà lừa hai lần, cô thở dài.
- “Bác“.
Hàn Thiên Lãnh nói:“Quản gia, bà làm “mọi việc” tốt lắm. Tháng này tăng lương“.
Quản gia cười:“Thiếu gia, tôi không cần tiền, tôi muốn hai người nhanh chóng sinh một bảo bảo là được rồi“.
Mộc Nhiên đỏ mặt, cúi thấp đầu xuống tiếp tục ăn cơm.
Quản gia rốt cuộc về phe ai đây?
Ăn cơm xong, anh lên phòng cùng cô.
- “Mai chúng ta sẽ đi hưởng tuần trăng mật, em có cần mua thêm gì không?“.
Mộc Nhiên cau mày:“Mai đi sao? Lãnh, em chưa về nhà, hay là chúng ta...”
Anh ngắt mũi cô:“Được, anh đi cùng em“.
Mộc Nhiên nghe xong liền thay quần áo, Hàn Thiên Lãnh lắc đầu rồi lái xe đưa cô đến Diệp gia.
Mộc Nhiên một thân váy đen đi vào nhà, trong nhà tràn ngập không khí u ám, cha mẹ Diệp mặt buồn rầu ngồi ở phòng khách.
Ông bà thấy cô thì bất ngờ nói:“Mộc Nhiên“.
Hàn Thiên Lãnh kéo cô ra phía sau, Mộc Nhiên ngăn anh lại.
- “Cha, mẹ“. Cô lễ phép nói.
Mộc Nhiên nhìn mẹ Diệp:“Mẹ gầy đi nhiều quá“.
Ông bà nhìn cô đầy áy náy:“Mộc Nhiên, ta mới vừa điều tra lại hết những chuyện năm xưa, là ta đã có lỗi với con“.
Cha Diệp nói tiếp:“Cũng là do chị con tham lam, đầy mưu mô nên mới dẫn đến cớ sự này“.
Ông bà đã xác nhận xong mọi việc, từ nhỏ hai đứa đều khỏe mạnh bình thường, chỉ là Mộc Nhiên có chỉ số IQ cao hơn Diệp Mộc Vân và tính cách cả hai lại khác nhau.
Mộc Nhiên vốn hiển lành ít nói, ông bà lại nghĩ cô có bệnh, trầm hơn so với Mộc Vân nên từ nhỏ đã đối xử khác nhau.
Về phía Diệp Mộc Vân, cô ta nhờ bản tính ác độc và tham lam, làm cho cha mẹ thích cô ta hơn Mộc Nhiên.
- “Con không để bụng chuyện này nữa“. Mộc Nhiên nói.
Dù sao họ cũng có ơn sinh thành ra cô, không thể vì vậy mà hận họ rồi trả thù.
Cha Diệp nhìn Hàn Thiên Lãnh:“Tôi thay mặt Mộc Vân xin lỗi gia đình cậu, giờ con bê cũng đã mất“.
Hàn Thiên Lãnh lạnh lùng nói:“Vì Mộc Nhiên, tôi bỏ qua tất cả rồi“.
Mộc Nhiên cảm động nhìn anh, cha Diệp gật đầu.
- “Hai con ở lại ăn cơm một bữa, để ta sai người chuẩn bị“.
Hàn Thiên Lãnh nói:“Không cần đâu, hôm nay tôi đồng ý cho cô ấy về đây là vì có chuyện, từ giờ cô ấy sẽ không còn là người của Diệp gia nữa. Tuyệt nhiên không còn quan hệ“.
Mẹ Diệp ngạc nhiên nhìn anh, cha Diệp nói.
- “Vậy sao có thể. Nó là con gái ruột của chúng tôi“.
Anh ôm lấy cô vào lòng trước mặt họ, dùng hai tay bịt tai cô lại.
Anh nghiến răng nói:“Nếu là con ruột thì trước đây ông đã không bán cô ấy với giá năm ngàn vạn“.
Nói rồi anh đưa cô rời khỏi Diệp gia, ông bà đau khổ nhìn họ rời đi.
Thế là đến cuối cùng họ phải sống cô đơn không con không cháu cho đến chết sao?
Hàn Thiên Lãnh nhấn ga rời đi, Mộc Nhiên nhìn ra bên ngoài, ánh mắt có chút thoáng buồn.
- “Mộc Nhiên, đừng suy nghĩ nữa“.
Cô quay sang nhìn anh, ánh mắt ngập nước, cô tủi thân gục đầu vào vai anh.
Cô mua một bó hoa đồng tiền đến thăm mộ Diệp Mộc Vân.
Hàn Thiên Lãnh đứng bên cạnh cô, Mộc Nhiên im lặng nhìn di ảnh của cô ta.
Từ nhỏ Mộc Vân đã thích những thứ có giá trị, ngay cả loài hoa cô ta thích nhất cũng là hoa đồng tiền.
Họ rời khỏi nghĩa trang trời đã xế chiều, lúc này thư kí Hoàng gọi đến.
- “Hàn tổng, bên công ty Thịnh thị đến sớm hơn dự kiến, họ muốn gặp anh ngay bây giờ“.
Hàn Thiên Lãnh cau mày:“Được, tôi đến ngay“.
Mộc Nhiên nhìn anh:“Có chuyện gì vậy anh?“.
- “Công ty có việc đột suất, anh đưa em về rồi đến đó giải quyết công việc“.
Mộc Nhìn nhìn trời:“Em muốn đi mua ít đồ, anh không cần đưa em về nhà đâu“.
- “Vậy anh đưa em đến đó“. Anh nói.
Cô mỉm cười:“Không cần đâu, em muốn có không gian riêng“.
Hàn Thiên Lãnh hôn nhẹ lên trán cô:“Vậy em nhớ cẩn thận nhé“.
Chiếc xe rời đi, Mộc Nhiên nhìn xung quanh rồi vẫy một chiếc taxi.
Thật ra cô cũng chẳng biết mình nên mua cái gì, cứ đi rồi vô tình đi vào nơi bán quần áo của trẻ con.
Cô chợt nhớ đến anh từng ước họ sẽ có nhiều bảo bảo, cô đưa tay đặt lên bụng mình.
Một tháng rồi vẫn chưa có động tĩnh gì.
Ra khỏi trung tâm mua sắm, cô đi đến bệnh viện.