Cô Vợ Nhỏ Ôn Tồn Của Trung Tá

Chương 17: Chương 17: Một nửa phân tán dưới bóng râm, một nửa đắm chìm dưới ánh mặt trời




Mặc kệ hô phong hoán vũ như thế nào, tôi sẽ ở trước mặt em vì em vượt mọi chông gai.

Lâm Nhược mang đồ đạc của mình đơn giản một chút, dù sao cũng chẳng có cái gì đặc biệt quan trọng, điện thoại, tiền bạc, Laptop đều mang bên người thì thuận lợi xong việc.

Phân phó thư ký một chút công việc sau đó để cô ấy tạm xuống dưới, chính mình thì cầm cái túi xách nho nhỏ lớp sơn màu trắng chạy tới sân bay, mới vừa rồi thư ký đặt vé máy bay rất vụng về, vào một tiếng sau sẽ phải soát vé lên máy bay.

Cho đến khi Lâm Nhược rời khỏi, Mẫn Đình mới xoay người rời đi. Mặt sau đồng tiền xu màu bạc trên mặt đất hướng lên ánh mặt trời chiếu xuống phát ra tia sáng chói mắt, từng chùm ánh sáng chiếu tới tất cả các góc, cuối cùng không ai biết.

*

“Xin chào, số điện thoại quý khách đang gọi hiện đã tắt máy.” Một giọng nữ lạnh lẽo từ trong điện thoại truyền đến, Kha Trạch Liệt có chút nghi ngờ nhíu nhíu mày, theo như anh biết, Lâm Nhược lúc còn sống sẽ không bao giờ tắt máy. Chỉ có hai khả năng xuất hiện tình huống ngoài ý muốn, một là chết rồi, hai là đang ngồi máy bay. Rõ ràng trường hợp sau có sức thuyết phục hơn.

Một cú điện thoại gọi tới trong điện thoại di động của cha Lâm, rất nhanh bên kia đã nhận điện thoại, Kha Trạch Liệt lễ phép khiêm tốn mở miệng, bộ dạng như vậy thật đúng là hiếm thấy, “Bác trai, người biết Lâm Nhược đi đâu sao?”. Cho dù trong lòng đã có cân nhắc, nhưng mà đối với người con gái mình đã nhận định thì nửa điểm cũng không thể qua loa.

Cha Lâm cười haha, tất cả tình cảm trong lòng loạn thành một đoàn, nghĩ đến đứa con gái nhỏ lớn lên bên người không bao lâu nữa sẽ trở thành vợ người ta, không nỡ trong lòng cũng theo đó mà đến. “Đừng lo lắng, nó đi công tác”.

Trong lòng không xác định đạt được khẳng định của cha Lâm, người buông lỏng căng thẳng.Xuất hiện dáng vẻ người phụ nữ tự sinh tồn, không biết ở bán cầu bên kia một mình trải qua thế nào, anh có chút, có một chút nhớ nhung đây?. ”Vậy, chuyện kết hôn……..”

Dừng một chút, cha Lâm khẽ thở dài một hơi, ngàn vạn sợi tơ giống như không không đành lòng lập tức bừng lên, trong đầu như đang chiếu lại hình ảnh Lâm Nhược lớn lên, đứa nhỏ thông minh nhu thuận đúng là vẫn còn trưởng thành. Đúng là vẫn còn phải rời khỏi. “Ta nhìn hai đứa rất xứng , cứ quyết định như vậy!”.

Vì thế, Lâm Nhược một “tân khuê nữ” (con gái mới lớn) cứ như vậy bị bán đi một cách vui vẻ.

Một bộ đội đặc chủng gấp gáp, le le chạy tới trước mặt Kha Trạch Liệt viết một cái quân lễ tiêu chuẩn, mặc dù cả người mặc thường phục nhưng toàn thân lại toát ra khí thế hiên ngang. Hắn là thủ hạ cơ trí nhất của Kha Trạch Liệt, là một trợ thủ đắc lực, am hiểu về phương diện máy tính, vận dụng internet thành thục càng khiến người khác trố mắt đứng nhìn. Liếc nhìn chú ý thấy gần đến lượt soát vé, lại xem xét đoàn trưởng, trên khuôn mặt hiện lên một chút lo lắng.

Hỏi han vài câu đơn giản với cha Lâm, đặt điện thoại xuống, liền đi thẳng tới chỗ đăng kí.

Một chiếc máy bay màu trắng tà tà hướng về phía trước chậm rãi bay lên trời cao xanh thẳm, trời xanh yên tĩnh thanh tịnh vì “bối cảnh mà hạ bố cảnh”(ý là bị tác động bên ngoài làm ảnh hưởng toàn bộ cảnh quan), tất cả đều hiện ra rất đẹp, hoàn hảo. Máy bay thẳng một đường bay qua bầu trời xanh thẳm, để lại một dải vết tích màu trắng trên trời cao.

Cùng thời gian, Lâm Nhược cũng ngồi ở trên máy bay, lần này rút kinh ngiệm từ lần trước, vừa lên máy bay liền đánh giá hành khách xung quanh một lượt, quả nhiên vẫn còn thấy được một số mặc phục sức Obasan Ojisan phong cách tầm thường (quần áo +trang sức, hình như trang phục của người Nhật thì phải o_o). Một tay lấy kính mát đeo lên mặt che khuất phân nửa gương mặt xinh đẹp, nhẹ nghiêng ra ngoài, dáng vẻ không quan tâm tới người khác khí thế cả người lan rộng ra trong nháy mắt …..

Từ trên máy bay xuống, cầm theo túi xách màu trắng, ánh mặt trời chiếu xuống tản mát ra ánh sáng chói lóa, trong nháy mắt hấp dẫn cái nhìn của mọi người. Nhìn chung quanh một vòng trời xanh, hít một hơi thật sâu, ở đất nước này cô sẽ gặp gỡ như thế nào đây, tất cả đều là không biết. Mong rằng tất cả đều bình an.

Phía bên trên cao, một người mặc quần áo thể thao màu đen, người đàn ông đeo kính mát mang theo dáng vẻ cao lớn tựa vào lan can từ trên cao nhìn xuống, thấy trong đám người có một người phụ nữ khí chất nổi bật, trong mắt chợt lóe lên một tia sáng loáng, rất nhanh lại biến mất đi. Cúi đầu gạt bỏ đúng lúc trên điện thoại di động hiện ra một tin nhắn, khóe miệng nhếch lên một nụ cười như có như không.

Ở nước Pháp, Lâm Nhược tạm thời không còn thế lực bên cạnh. Mặc dù ở sát biên giới một chút trong thành thị nhỏ có công ty của bọn họ, nhưng một chút thế lực nơi bản xứ này cũng không phải đặc biệt lớn, cho nên trong hoàn cảnh hoàn toàn mới này, tất cả đều phải dựa vào chính mình.

Trước khi tới nước Pháp, cha Lâm đã đưa cho Lâm Nhược số điện thoại cùng địa chỉ của gia đình Ecria, đối với một chuỗi con số xa lạ kia, trong lòng Lâm Nhược lại nổi lên nhịp điệu không bình thường. Ecria dường như vĩnh viễn là nỗi đau khó có thể nhắc tới của cô, rối rắm có muốn gặp bà một lần cuối hay không, cũng bởi vì cô vẫn không thể tha thứ cho hành động vô tình của bà ấy năm đó mà thôi.

Dựa theo địa chỉ hiện lên trong tin nhắn, Lâm Nhược tìm kiếm được nhà mẹ cô, đứng trước ngôi nhà tráng lệ, trong lòng Lâm Nhược điên cuồng náo động ầm ĩ, giờ phút này cô đột nhiên rất muốn lui về phía sau rời đi, coi như cái gì cũng không có xảy ra, trở lại Trung Quốc tiếp tục sự nghiệp cực kì hưng thịnh của mình. Cô sợ phải nhìn thấy người phụ nữ gầy gò yếu đuối đứng trước mặt cô, vuốt đầu của cô, khóc lóc, hoặc là nắm lấy tay cô cầu xin sự tha thứ của cô.

Ngay lúc cõi lòng Lâm Nhược giằng co mãnh liệt, đúng lúc này cửa chính màu trắng ngà mở ra, một người phụ nữ trung niên ăn mặc giản dị gọn gàng đi ra, nhìn Lâm Nhược đứng ngẩn người trước cửa, trong con ngươi màu xanh lam tràn ngập mê mang.

“Cô là ai?”Giọng người phụ nữ phát âm đúng chuẩn tiếng Đức truyền vào bên tai Lâm Nhược, búi tóc gọn gàng sạch sẽ lộ rõ phong cách giản dị mộc mạc của bà.

Trong lòng Lâm Nhược bỗng giật mình, trên mặt vẫn là bộ dáng bình tĩnh người chết không đền mạng kia, hơi khom người một cái, giọng tiếng Đức chính gốc bật thốt ra, “Xin chào, tôi là Lâm Nhược đến từ Trung Quốc”.

Nghe nói cái tên này, trong mắt quản gia lóe lên một tia sáng tỏ, hôm qua phu nhân mới nhắc tới cái tên này với bà.Vốn cũng sinh ra hứng thú với người phu nhân đích thân lên tiếng, người thật đứng trước mặt mình, trong đôi mắt càng thêm tràn đầy kinh ngạc.

Không ngờ tới cô gái Phương Đông này lớn lên lại có dáng dấp như vậy, tóc ngắn lanh lợi không lấn át được khí chất thông minh, khéo léo. Một đôi tròng mắt đen láy chuyển động mau lẹ, thoáng hiện lên nét giảo hoạt vẻ mặt hồn nhiên trời sinh, làn da nõn nà giống như da trẻ sơ sinh, tốt đẹp chính là không dính khói bụi trần gian.

“Mời vào, phu nhân đang ở trong phòng khách. Hiện tại tôi đang định đi ra ngoài, xin lỗi không thể tiếp chuyện được.” Cúi người tỏ vẻ áy náy, đưa tay chỉ hướng bảo Lâm Nhược đi tới.

Lâm Nhược chau chau mày, chẳng lẽ người Đức họ cởi mở như vậy, không sợ mình làm ra chuyện gì ảnh hưởng tới lợi ích nhà bọn họ sao? Lâm Nhược cứ thế vừa đi vừa nghĩ, từng bước một dẫm lên tấm thảm bằng lông ngỗng mềm mại trải thành một lối đi nhỏ, kiến trúc cơ bản giống với Trung Quốc khiến Lâm Nhược có chút cảm giác thân thiết. Mặc dù mẹ cô sinh sống hơn hai mươi năm ở nơi này, nhưng thói quen hình như không có thay đổi nhiều.

Như vậy bà còn có thể gọi cô Nhược Nhược bảo bối sao? Tất cả đều là một ẩn số chưa biết, giờ phút cô bước vào căn biệt thự này, bánh xe vận mệnh đã sớm khởi động, không biết thế giới cùng cuộc sống mới đang đợi Lâm Nhược ở phía trước là gì?

Một trái tim chạy trốn, mỗi nhịp đập làm ta đau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.